Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 322: Hợp tác với anh em nhà họ Dương

Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:16:30
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Húc mỉm cười, không nói gì, chỉ gắp một cái cánh gà kho cho anh ta: “Đừng vội nói chuyện làm ăn, chúng ta cơm nước trước đã. Cậu nếm thử đồ ăn trên bàn xem, tôi còn chuẩn bị cả rượu rồi, chúng ta cứ ăn từ từ.”

Thấy hắn nói vậy, trong lòng Dương Đại Hổ đã đoán được một vài, cũng bắt đầu cố ý nếm thử mỗi món một chút, càng ăn hai mắt càng sáng. Anh ta giơ ngón tay cái lên: “Anh Thẩm Húc, không ngờ anh còn có tay nghề này. Hương vị không tồi. Không hề kém tiệm cơm quốc doanh.”

Sau đó lại bỏ thêm một câu: “Không đúng! Phải nói là, còn ngon hơn so với tiệm cơm quốc doanh. Hương vị tốt hơn của bọn họ, chủng loại cũng đa dạng hơn.”

“Vậy cậu em Đại Hổ cảm thấy vụ mua bán này có thể làm được không?”

“Đương nhiên là có thể làm rồi! Chẳng những có thể làm, nếu kinh doanh tốt, còn kiếm được rất nhiều tiền.”

Ý cười trên mặt Thẩm Húc không giảm, chỉ vào xe đẩy ngoài cửa, nói: “Sau này chúng ta hợp tá, dùng chiếc xe này chở món kho đi bán. Các cậu phụ trách mua sắm nguyên liệu nấu ăn, tôi phụ trách chuẩn bị gia vị, mọi người cùng nhau chế tác. Còn chuyện đem bán thứ này, giai đoạn đầu tôi sẽ đi bán cùng khác cậu, sau này khả năng thi thoảng tôi mới đi một lần, chủ yếu do các cậu phụ trách. Các cậu cảm thấy thế nào?”

Dương Nhị Hổ ở bên cạnh không ngừng gắp món kho nhét vào trong miệng, vẫn không quên gật đầu nói: “Được.”

Dương Đại Hổ lại không lập tức đồng ý, trên mặt lộ ra vài phần do dự.

“Cậu em Đại Hổ có băn khoăn gì à?”

Dương Đại Hổ lắc đầu: “Không phải băn khoăn gì, chỉ là em có điều chưa hiểu lắm.”

“Cậu cứ hỏi đi.”

“Muốn bán món kho, khó nhất chính là gia vị. Nói cách khác phải biết được công thức.”

Thẩm Húc gật đầu. Hiện tại là thập niên 70, thời đại thông tin bế tắc. hiện giờ không phải ai cũng biết nấu món kho thế nào, người biết đa phần đều là đầu bếp có công việc trong tay rồi, ví dụ như làm việc ở tiệm cơm quốc doanh. Ngoài điều này ra, còn có người biết làm do tổ tiên truyền lại, nhưng lúc này trong cả nước, số người biết vô cùng thưa thớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-322-hop-tac-voi-anh-em-nha-ho-duong.html.]

Nhưng ở đời sau, chỉ cần bạn muốn, tùy tiện lên mạng tra cứu là có thể tìm được công thức. Đương nhiên tìm được đều là công thức nấu ăn đại chúng, nhưng công thức đại chúng ở đời sau cũng đủ dùng để đối phó với niên đại này rồi, càng khỏi nói, thật ra công thức Thẩm Húc có trong tay không phải công thức đại chúng.

Hắn biết làm Lão Can Ma, biết nấu nước cốt lẩu, là vì thường xuyên xem các chương trình nấu ăn. Mà sở dĩ hắn thích xem các chương trình nấu ăn như vậy, là vì hắn là đồ tham ăn.

Nói một cách chính xác, hắn, cha hắn, mẹ hắn, cả nhà bọn họ đều là kẻ tham ăn. Mẹ hắn thích nhất là món kho, tự mình mày mò hơn hai mươi năm, trong gia vị bỏ thêm rất nhiều loại nguyên liệu riêng tự mình nghĩ ra, khiến món ăn bà ấy nấu ngon hơn so với cách nấu đại chúng không chỉ một chút.

Chỉ là, đời trước có lẽ Thẩm Húc chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày bản thân dựa vào cách nấu món kho mẹ mình để lại làm bước đầu khởi nghiệp.

Hắn lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, sau đó ra hiệu cho Dương Đại Hổ nói tiếp.

Vân Chi

“Anh phụ trách chế tạo gia vị là bước quan trọng nhất, còn chúng em chỉ phụ trách mua sắm nguyên liệu nấu ăn và đem bán. Tuy rằng không thể nói đổi thành người khác cũng có thể làm được, đối với người phụ trách mua bán cần quan hệ, đối với người chế tạo gia vị thì cần công thức. Nhưng như vậy, chuyện mua bán này chính anh có thể tự làm, vì sao lại muốn rủ chúng em hợp tác? Mặc dù trước đó chúng ta từng hợp tác vui vẻ với nhau vài lần, nhưng quan hệ giữa đôi bên chưa thân thiết đến mức anh trực tiếp tặng cho chúng em lợi ích lớn như vậy?”

Dương Đại Hổ nói xong, Dương Nhị Hổ mới phản ứng lại. Nghĩ đến điểm này, anh ta cũng nhíu mày lại, vô cùng khó hiểu nhìn Thẩm Húc.

Thẩm Húc nói: “Rất đơn giản. Tôi làm một mình quá mệt mỏi.”

“Chỉ như vậy?” Hiển nhiên câu trả lời này không thể thuyết phục được Dương Đại Hổ.

“Đương nhiên không phải chỉ như vậy. Tôi còn kế hoạch khác. Tôi không đủ tinh lực để đặt hết vào chuyện mua bán món kho này. Còn về kế hoạch khác, tạm thời tôi chưa thể nói, hai tháng nữa, các cậu sẽ tự hiểu. Cậu em Đại Hổ, cậu chỉ cần trả lời một câu chắc chắn, có hợp tác hay không thôi!”

Dương Đại Hổ trầm tư trong chốc lát, rồi quyết định dứt khoát: “Được, tôi đồng ý!”

“Nếu đã quyết định hợp tác, sau này sẽ thường xuyên qua lại, chúng ta đừng khách sáo gọi cả họ tên nhau thế này nữa, trực tiếp gọi tên đi.”

Dương Đại Hổ sảng khoái đáp: “Anh lớn hơn em một tuổi, sau này em với Nhị Hổ gọi anh là anh Thẩm nhé.”

“Được!”

Loading...