Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 328: Quy định gia nhập

Cập nhật lúc: 2025-05-18 07:25:00
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngõ Hạnh Hoa.

Thẩm Húc đẩy xe hàng về nhà, có hàng xóm nghe thấy tiếng động từ xa đã mở cửa ngó đầu ra ngoài: “Thẩm Húc về rồi à? Hôm nay buôn bán tốt không?”

“Cũng được! Còn thừa nửa cái tai heo kho, với ba cân thức ăn chay, và chút chân vịt. Các thím có lấy không?”

“Lấy lấy lấy!”

Thứ bọn họ chờ chính là những lời này.

Mỗi món ăn do Món kho Thẩm Ký bán ra đều là đồ tươi mới, bán ngày nào làm ngày đó, bình thường đều có thể bán hết, nhưng thi thoảng vẫn còn thừa một chút. Số đồ dư lại, Thẩm Húc sẽ bảo Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ lấy một phần, số còn lại hắn sẽ bán nửa giá cho hàng xóm, còn cho thêm không ít. Cho nên dần dần các hộ gia đình trong ngõ Hạnh Hoa đều tạo thành thói quen, nghe ngóng xem bao giờ Thẩm Húc đẩy xe về nhà.

Cũng nhờ vào việc này mà danh tiếng của Thẩm Húc trong ngõ Hạnh Hoa này không tệ, coi như hòa hợp với hàng xóm láng giềng xung quanh, nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ như nhà họ Hoàng.

Sau khi bị Thẩm Húc đuổi ra ngoài, nhà họ Tưởng đã dọn qua cách hai con phố, nguồn thu của nhà họ Tằng có hạn, thuê nhà khu vực này áp lực quá lớn, đành phải dọn đi xa hơn. Chỉ có nhà họ Hoàng, dựa vào tiền lương cao của Hoàng Hữu Trung, đã thuê lại hai phòng dư lại căn nhà số mười lăm.

Trong căn nhà số mười lăm còn một hộ gia đình khác họ Hồ, cả nhà đều là fan trung thành của món kho Thẩm Ký.

Bà Hồ nghe thấy lời Thẩm Húc nói, lập tức dùng tốc độ thi chạy một trăm mét lao ra ngoài: “Thím mua chân vịt, nhà thím đều thích gặm món này.”

Bà Hoàng chỉ cảm thấy một cơn gió gào thét lướt qua người mình, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng. Bà ta đứng ở cửa nhìn qua, trông thấy Thẩm Húc đang đứng giữa một đám người.

Vân Chi

“Hừ! Tất cả đều là đồ ăn thừa, thế mà còn tranh nhau mua, chẳng lẽ đều điên rồi?” Nói xong, bà ta còn không quên nhổ nước miếng phì một cái với Thẩm Húc.

“Còn tưởng là người có bối cảnh lớn nữa, hôm dọn nhà vào còn chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt công an, kết quả hóa ra là thằng bán hàng rong, không lên nổi mặt bàn.”

Bà Hoàng nghiến răng nghiến lợi với Thẩm Húc, trong mắt chứa đầy chán ghét không hề che giấu.

Cả ngõ Hạnh Hoa này gần như đều ăn qua món kho Thẩm Ký, chỉ duy nhất nhà họ Hoàng vì mâu thuẫn trước đó, bà Hoàng không bỏ được thể diện, cấm người trong nhà không được mua. Hai ngày đầu khi mới khai trương, Thẩm Húc còn cố ý tặng cho mỗi nhà một chút đồ, nhưng lại bỏ qua nhà họ Hoàng, khiến bà ta càng tức giận hơn.

Lúc bà Hoàng vẫn đang mắng chửi thì bà Hồ đã mua xong chân vịt quay về. Nghe thấy lời này, bà ấy đi thẳng vào nhà giống như không trông thấy đối phương vậy.

Bà Hoàng trợn trừng mắt, hung ác nhìn theo bóng dáng bà ấy: “Đúng là cái loại không biết kính trọng người già, nhìn thấy người lớn tuổi hơn cũng không biết chào hỏi một tiếng! Ngày nào cũng mang tiền đi mua đồ ăn thừa của kẻ khác, chưa thấy ai phá của như vậy! Nếu là con dâu tôi, tôi đã bảo con trai bỏ từ lâu rồi. Vậy mà còn nghĩ đến chuyện gia nhập, không sợ lỗ chổng vó, ngay cả quần lót cũng không còn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-328-quy-dinh-gia-nhap.html.]

Hồ Bân là trụ cột nhà họ Hồ xắn tay áo lên, muốn xông ra cãi nhau với đối phương, lại bị bà Hồ kéo vào trong phòng.

“Con so đo với bà ta làm gì, cãi thắng cũng vô dụng thôi. Chẳng lẽ con còn định đánh bà ta à? Bà ta già cả như vậy rồi, nếu bị con đánh xảy ra chuyện không may thì phải làm sao bây giờ? Bà ta cũng chỉ có thể châm chọc đôi câu mà thôi, không có năng lực gì nữa, chúng ta không để ý đến là được.”

Sau đó bà Hồ nhướng mày khinh bỉ: “Bà ta còn khinh thường Thẩm Húc, cảm thấy người ta bán hàng rong kém con trai bà ta là công nhân đứng đắn, nếu biết mỗi tháng Thẩm Húc kiếm được nhiều tiền hơn con trai bà ta vài lần, không biết vẻ mặt bà ta sẽ thế nào nhỉ?”

Hồ Bân cũng cười rộ lên: “Sợ là sẽ buồn bực đến chết. Đúng rồi, chuyện gia nhập thế nào?”

“Thẩm Húc nói, ngày mai mở họp, sẽ nói cho mọi người quy định cụ thể.”

“Vậy đợi ngày mai mở họp xong rồi nói.”

Hôm sau, Thẩm Húc mời những người có ý định gia nhập đến nhà mình, tuyên bố quy định gia nhập cụ thể.

Điều thứ nhất, người gia nhập có thể sử dụng tên hiệu Món kho Thẩm Ký, nhưng không phải Thẩm Húc sẽ dạy bọn họ công thức nấu món kho như mọi người dự đoán. Hắn chỉ phụ trách dạy mọi người nên kho đồ ăn thế nào, nguyên liệu gì nên kho bao lâu, độ lửa thế nào… Còn về gia vị đều do Thẩm Húc trực tiếp cung cấp. Nói cách khác, công thức vẫn nằm trong tay Thẩm Húc như cũ, không ai có thể lấy được.

Điều này khiến rất nhiều người không vui. Bọn họ đều háo hức chờ mong công thức nấu ăn bí truyền của Thẩm Húc, nhưng Thẩm Húc hiểu rõ lòng người hơn bọn họ. So với một lần bán đứt công thức, thứ hắn muốn là làm ăn lâu dài.

Đặc biệt, nếu bán công thức đi, ai cũng biết cách làm rồi, hắn còn có thể bán thêm lần nữa sao? Bán công thức sẽ kiếm được nhiều hơn bán món kho, ai lại bỏ thứ nhẹ nhàng đi tìm vất vả? Nếu như vậy, công thức món kho sẽ trở nên phổ biến, ai còn đi mua món kho nữa?

Bởi vậy, mặc dù mọi người không vui lắm, nhưng thấy Thẩm Húc kiên định, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Điều thứ hai, phí gia nhập là bốn trăm đồng. Sau khi gia nhập, mỗi tháng phải trả cho Thẩm Húc năm mươi đồng tiền phí chỉ đạo kỹ thuật.

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở hiện trường đều ồ lên.

“Phí gia nhập đã bốn trăm rồi, thế mà mỗi tháng còn phải đưa thêm năm mươi đồng. Sao cậu không đi ăn cướp đi!”

“Đúng thế! Cái giá này quá đắt, cậu còn không nói cho chúng tôi công thức, chỉ đưa chút gia vị! Gia vị này của cậu làm từ vàng à? Sao lại đắt như vậy?”

“Chắc là thèm tiền điên rồi!”

Loading...