Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 329: Chỉ mời mười người

Cập nhật lúc: 2025-05-18 07:25:03
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Húc đã dự đoán trước được tình hình này, cũng không cảm thấy bất ngờ, chờ mọi người phát tiết cảm xúc xong, mới nói tiếp: “Phí gia nhập bốn trăm, mọi người cảm thấy đắt sao? Tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều từng cùng tôi bán hàng rồi, quầy hàng này của chúng tôi mỗi ngày kiếm được bao nhiêu, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”

Mọi người sửng sốt, sau đó tất cả đều im lặng. Nếu dựa theo tin tức bọn họ quan sát được trước đó, tính ra thì bốn trăm đồng còn lâu mới bằng lợi nhuận một tháng của Món kho Thẩm Ký, thậm chí suy nghĩ lớn mật một chút, khả năng chỉ bằng một nửa lợi nhuận một tháng mà thôi.

Dù bọn họ tự mình làm, buôn bán không bằng Thẩm Húc, bớt đi chút ít, tiền phí gia nhập chẳng qua cũng chỉ là lợi nhuận một tháng, còn năm mươi đồng tiền mỗi tháng sau đó lại càng không thành vấn đề. Cho dù trừ đi năm mươi đồng, ít nhất mỗi tháng bọn họ vẫn có thể kiếm được từ hai đến ba trăm đồng!

“Chúng ta hợp tác hữu hảo với nhau, quy củ của tôi như vậy, nếu có ai cảm thấy chi phí phải bỏ ra quá cao, vậy thì có thể ra về, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Chúng ta hợp tác trên tinh thần tự nguyện, không ai uy h.i.ế.p hay bức bách người khác.”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nỡ ra về.

Thấy tình hình như vậy, Thẩm Húc nói tiếp quy định thứ ba. Người gia nhập không thể buôn bán trong cùng một khu, nói cách khác, mỗi khu vực chỉ có một danh ngạch gia nhập.

Có người không vui. Địa điểm bán Món kho Thẩm Ký hiện giờ chính là khu vực tốt, bọn họ còn đang có ý định bày quán ở đó, cho nên, quy định này chẳng phải không cho bọn họ bán ở đó nữa sao?

“Dựa vào cái gì? Nơi đó không phải nhà của cậu, dựa vào đâu cậu có thể buôn bán, chúng tôi thì không? Cậu mời người ta gia nhập, còn cưỡng chế nơi chúng tôi bày quán à?”

Thẩm Húc nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện: “Quy định này vì đảm bảo lợi ích cho mọi người. Thử nghĩ một chút xem, mọi người đều biết vị trí bày quán của tôi hiện giờ là vị trí tốt. Nhưng nếu anh cũng bày quán ở đó, chị cũng bày quán ở đó, tất cả mọi người đều bày quán ở đó, trong một khu vực có mười mấy sạp hàng bán món kho, chúng ta còn có thể bán hàng được không?”

Người đàn ông kia không nói gì.

Thẩm Húc lại lấy ra bản vẽ đã chuẩn bị từ trước, bên trên có đánh dấu mười điểm đỏ, mỗi điểm đỏ đều được khoanh vùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-329-chi-moi-muoi-nguoi.html.]

“Tôi đã khảo sát vài nơi, những điểm đỏ này là những nơi tôi cảm thấy thích hợp bày quán bán hàng. Xung quanh đều có nhà xưởng, trường học, hoặc là các tổ chức cơ quan nhà nước, dân cư trong khu vực đều có cuộc sống dư dả. Bày quán bán hàng ở những nơi này, chỉ cần làm đến nơi đến chốn, không lo không kiếm được tiền. Hơn nữa mọi người đều bán món kho, phân chia rõ ràng khu vực bán sẽ tránh được tổn hại do cạnh tranh ác ý, quan trọng nhất là bảo vệ được lợi ích cho mọi người.

Người có mặt ở đây đều suy tư, không thể không nói, sau khi nghe Thẩm Húc giải thích xong, ngẫm lại thì đúng là cũng có lý.

Thẩm Húc nói tiếp: “Trước mắt tôi mới chỉ chọn ra mười địa điểm này, là kết quả thông qua cách sắp xếp phân bổ nhà xưởng, trường học, cơ quan chính phủ, khu dân cư… Tìm ra được, nằm trong phạm vi thị trường thủ đô có thể tiếp nhận nổi.”

Vân Chi

“Đương nhiên thời đại luôn thay đổi, thủ đô càng ngày càng phát triển, sau này mọi người có tiền hơn sức mua cũng lớn hơn, đến lúc đó có lẽ tôi sẽ mời thêm người khác gia nhập. Nhưng tôi có thể đảm bảo, quanh phạm vi khoanh vùng từ điểm đỏ, tôi sẽ không nhận người thứ hai gia nhập. Nói cách khác, sẽ không có quầy hàng Món kho Thẩm Ký thứ hai tranh cướp khách hàng của mọi người trong khu vực ấy.”

“Nói cách khác, những người bán hàng ở khu vực này cũng không được phép chạy tới khu vực của người khác để cướp khách. Một khi bị phát hiện ra, tôi sẽ xóa bỏ tư cách gia nhập, không cung cấp gia vị nữa.”

Quy định này đúng là quá chặt chẽ, chỉ một câu không cung cấp gia vị nữa đã ngăn chặn hết ý đồ xấu trong lòng mọi người.

Nấu món kho quan trọng nhất là gia vị, chỉ cần là người muốn kiếm tiền lâu dài, muốn gia nhập bán món kho Thẩm Ký, thì nhất định đều phải làm theo quy định của Thẩm Húc. Nếu không, hắn không cung cấp gia vị nữa, cho dù bọn họ có tính toán tốt đến đâu cũng hoàn toàn ngâm nước nóng.

Mọi người lại trầm mặc thêm lần nữa, đều bắt đầu suy tư.

Thẩm Húc cũng không vội.

“Mười địa điểm, nói cách khác tôi chỉ nhận mười người gia nhập. Phí gia nhập và phí chỉ đạo mỗi tháng đều không phải số tiền nhỏ, mọi người không cần đưa ra quyết định ngay, có thể quay về thương lượng với người trong nhà trước. Dựa theo trình tự đóng phí gia nhập, nhận đủ mười người tôi sẽ không nhận thêm nữa. Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, mọi người đều về nhà đi, suy nghĩ kỹ rồi thì tới tìm tôi!”

Mọi người đứng dậy, lục tục ra về, có người khôn khéo còn cố ý đến gần ghi nhớ mười khu vực mà Thẩm Húc đánh dấu.

Thẩm Húc chỉ đứng đó quan sát, mỉm cười không nói gì.

Loading...