Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 331: Gấp gáp gia nhập (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-18 07:44:43
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Hồ.
Bà Hồ vợ của Hồ Bân vốn dĩ họ Liễu, lúc này đang nằm nói chuyện với Hồ Bân về chuyện gia nhập.
Bà Liễu cảm thán: “Mỗi tháng năm mươi đồng tiền phí chỉ đạo kỹ thuật còn dễ nói, đợi kiếm được tiền rồi, trích từ lợi nhuận ra là được, khoản chi phí này tạm thời không vội. Nhưng phí gia nhập bốn trăm, còn phải thanh toán một lần, với điều kiện nhà chúng ta hiện giờ sợ là không lấy ra được nhiều tiền như vậy.”
Hồ Bân có công việc đứng đắn, người có thể sống trong ngõ Hạnh Hoa này, cho dù là nhà được tổ tiên truyền lại, hay là nhà đi thuê, đều không thuộc diện nghèo khó. Trong con ngõ nhỏ này, bảy mươi phần trăm số hộ gia đình đều là gia đình công nhân viên chức nhà nước. Tuy rằng tiền lương và phúc lợi của Hồ Bân không sánh bằng Hoàng Hữu Trung làm ở xưởng chế biến thịt, nhưng vẫn là cán bộ, tiền lương mỗi tháng cũng có ba mươi bảy đồng, trừ năm đồng tiền thuê nhà vẫn còn ba mươi hai.
Nhà bọn họ ít người, dưới gối hai vợ chồng cũng chỉ có một đứa con trai. Hồ Bân lại không phải con trưởng trong nhà, chưa nói đến chuyện không cần phụng dưỡng cha mẹ, ngược lại còn thường xuyên được cha mẹ trợ cấp thêm một chút. Bởi vậy, cuộc sống gia đình bọn họ thật sự không tồi. Với tình hình như vậy, Hồ Bân đã đi làm nhiều năm, không đến mức không thể để ra được bốn trăm đồng tiền.
Nhưng mà Hồ Bân và bà Liễu đều không phải người sẽ bạc đãi bản thân, tiền trong tay rủng rỉnh tiêu pha cũng nhiều hơn, có thể ăn ngon tuyệt đối không nhịn miệng, bởi vậy, tiền tiết kiệm trong tay hai người thật sự không nhiều lắm.
Bà Liễu khẽ thở dài: “Nếu biết trước như vậy, ngày thường nên tiết kiệm một chút. Con trai ngày một lớn dần, tiền trong túi lại càng ngày càng eo hẹp.”
Hồ Bân không tán đồng: “Tiết kiệm thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu? Thà đi vay còn nhanh hơn. Em nói mấy hôm vừa rồi đi bày quán với Thẩm Húc, bọn họ bán hàng thật sự kiếm được lắm à?”
Bà Liễu nhíu mày: “Bọn họ kiếm được nhiều thật, nhưng ai có thể đảm bảo chúng ta bày quán ở nơi khác, cũng kiếm được như vậy? Chính Thẩm Húc cũng nói, cậu ta không cam đoan. Chuyện buôn bán không thể tránh được mạo hiểm, có làm hay không là do chúng ta thôi.”
“Muốn kiếm tiền, lại không muốn mạo hiểm, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy. Nhát gan c.h.ế.t đói, to gan c.h.ế.t no. Chuyện gia nhập này, chúng ta làm!” Hồ Bân lật người lại, bước xuống giường, bắt đầu đi tìm hộp đựng tiền.
Bà Liễu bị hành động bất ngờ của chồng mình dọa: “Anh làm cái gì thế?”
“Xem thử xem nhà chúng ta có tất cả bao nhiêu tiền.” Hồ Bân đếm thử: “Ba trăm hai, ngoài tiền phí gia nhập ra, còn cần tiền chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và xe đẩy.”
“Về xe đẩy, Thẩm Húc nói, mười người gia nhập có thể cùng nhau đặt làm xe đẩy, nếu không làm thành xe ba bánh, chỉ là xe đẩy bình thường, chỉ mất mấy chục đồng thôi. Nhưng mà địa điểm bày quầy hàng kia hơi xa một chút, dựa vào sức người đẩy tới đó, sẽ rất mất sức, thà làm thành xe ba bánh có thể kéo tới đó còn hơn. Cho nên cậu ta kiến nghị mọi người nên làm xe đẩy theo hình thức xe ba bánh giống quầy hàng của cậu ta.”
“Cậu ta phụ trách tìm quan hệ chế tạo xe ba bánh, thợ lắp ráp và đồ đều do cậu ta tìm giúp, tính giá ưu đãi, mỗi chiếc chỉ cần hai trăm hai là được. Nếu ai không muốn, cậu ta cũng không ép, cậu ta có thể cho chúng ta bản vẽ xe đẩy, tự chúng ta tìm người chế tạo giúp, cậu ta sẽ không nhúng tay vào.”
Hồ Bân lắc đầu: “Tự mình tìm người chắc chắn vừa phiền phức vừa tốn công vô ích, thà đưa cho Thẩm Húc hai trăm hai còn hơn, giá tiền này rất có lương tâm rồi. Đừng nói đã qua cải tạo, dù là một chiếc xe ba bánh bình thường, cũng phải mất từng ấy tiền. Cái giá cậu ta nói, tất nhiên là đã suy nghĩ cho chúng ta, sợ chúng ta vừa bắt đầu tập buôn bán đã phải bỏ ra số tiền quá lớn, nên tự mình bù thêm cho chúng ta một chút.”
Bà Liễu gật đầu: “Đúng thế, cậu ta cũng nói như vậy. Người gia nhập thống nhất đặt xe từ chỗ cậu ta, cậu ta sẽ trợ cấp thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-331-gap-gap-gia-nhap-2.html.]
“Ban đầu dù chúng ta mua ít nguyên liệu nấu ăn một chút, ít nhất cũng phải bốn năm chục đồng. Tính như vậy thì, chúng ta còn thiếu ba trăm năm mươi đồng nữa.” Hồ Bân cắn răng đưa hết ba trăm hai mươi đồng trong tay cho bà Liễu: “Đi! Chúng ta qua tìm Thẩm Húc, đưa số tiền này cho cậu ta trước đã.”
Bà Liễu bị chồng mình kéo lảo đảo: “Nhưng số tiền này không đủ?”
“Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, nói khó với cậu ta một câu, xin cậu ta thông cảm, cho chúng ta thêm một ngày. Ngày mai tôi sẽ đi tìm cha mẹ và hai anh trai, vay mỗi người một chút. Chúng ta viết giấy vay nợ, trả lãi theo lãi ngân hàng, chắc là bọn họ sẽ đồng ý. Đợi khi vay được tiền rồi, sẽ đưa nốt số còn lại cho cậu ta.”
Bà Liễu không hiểu lắm: “Chỉ là chuyện một ngày, mai anh vay tiền xong rồi mang qua đó không phải được sao? Bây giờ mấy giờ rồi, nói không chừng nhà người ta đã đi ngủ.”
“Không đâu! Nhà bọn họ chưa bao giờ tắt đèn trước mười một giờ. Bà không hiểu đâu, mười danh ngạch gia nhập, ai tới trước được trước. Bà cho rằng chỉ cần nằm trong số mười người ấy là được à? Chúng ta đưa tiền trước biết đâu có thể chọn nơi bày hàng trước. Tuy rằng Thẩm Húc nói, mười địa điểm đều được cậu ta khảo sát trước, đều không tồi, nhưng giữa những địa điểm ấy cũng có nơi tốt hơn chút, nơi kém hơn chút. Chúng ta đến sớm để chọn nơi tốt nhất, nếu đã quyết rồi thì phải làm ngay, không thể để người khác nhanh chân chọn trước.”
Vì thế, sau khi nhận được phí gia nhập của hai anh em Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ, Thẩm Húc lại nhận được một khoản tiền của Hồ Bân.
Thẩm Húc:…… Sao bọn họ đều sốt ruột như vậy?
Tuy rằng hắn biết, trong năm mươi người có ý đồ gia nhập, người thông minh nhất định sẽ nhanh chóng đưa tiền, nhưng không ngờ lại có người đến sớm như vậy.
Có điều, hắn rất vừa lòng với kết quả này.
Ngày hôm sau, có thêm bốn người nữa đến nộp phí gia nhập.
Ngày tiếp theo, có ba người tới.
Ngày thứ tư, mười danh ngạch gia nhập đều đã nộp tiền.
Vân Chi
Ngày thứ năm, vẫn còn người đến đưa tiền như cũ, nhưng lại bị thông báo đã hết danh ngạch rồi. Bọn họ đều ủ rũ tự trách, biết vậy nên đến sớm hơn. Oán hận bản thân chậm chân, do dự không quyết đoán… Nhưng dù hối hận thế nào, cũng không còn kịp nữa.
Cuối cùng sau vài ngày, Thẩm Húc thu được tổng cộng bốn nghìn sáu trăm tệ tiền phí gia nhập. Mặt khác, mỗi tháng hắn chỉ cần phối chế gia vị là có thể thu được sáu trăm đồng, một năm chính là bảy nghìn hai. Tốc độ kiếm tiền này, nói ra sợ là sẽ dọa c.h.ế.t rất nhiều người.
Đáng tiếc Thẩm Húc đã quen với gia tài bạc triệu đời sau, lại chưa hề thỏa mãn. May mà bước đầu tiên của hắn xem như ổn thỏa, không vội tiếp tục bước thứ hai, có thể tạm thời trì hoãn một chút.
Hôm sau, Thẩm Húc vui sướng dắt vợ con quay về khu tập thể Ngô Đồng.
Còn nửa tháng nữa mới hết kỳ nghỉ, trong khoảng thời gian này, bọn họ có thể ở lại bên đó bồi dưỡng tình cảm với Thẩm Hách và Viên Tố Quân, ban ngày hắn quay về ngõ Hạnh Hoa phối chút nguyên liệu là được, không tốn quá nhiều thời gian, đúng lúc bọn trẻ cũng đang nhớ ông bà nội.