“Hướng Dung, anh không cầu mong điều gì khác, chỉ muốn quay về cuộc sống trước kia mà thôi. Cha mẹ vẫn là cha mẹ, em vẫn là em gái anh, Hướng Dương vẫn là em trai anh, chúng ta là người một nhà.”
Ánh mắt Thẩm Hướng Dung đột nhiên quét đến: “Nếu có thể lựa chọn, anh có muốn bị đánh tráo, phải sống ở nhà họ Thẩm không? Hay là anh không muốn bị đánh tráo, vẫn sống ở nhà họ Chu?”
Thẩm Hướng An ngây người, câu hỏi này khiến anh ta không kịp trở tay. Chọn nhà họ Thẩm, chẳng phải sẽ bại lộ bản chất hám giàu chê ngèo của bản thân sao? Còn chọn nhà họ Chu? Ha hả, nếu lựa chọn như vậy, bây giờ anh ta có thể về nhà họ Chu, coi như chưa từng xảy ra chuyện tráo đổi, cần gì phải tìm đủ mọi cách quay về nhà họ Thẩm như bây giờ? Chọn nhà họ Chu chẳng phải quá mâu thuẫn sao?
“Anh nói đúng, năm đó chuyện đánh tráo không phải lỗi của anh, anh cũng chưa hiểu chuyện. Nhưng nếu, tôi nói là nếu, nếu anh có thể lựa chọn thì sao? Bây giờ anh có thể lựa chọn rồi đấy.”
Hai tay Thẩm Hướng An nắm chặt thành nắm đấm, anh ta không ngờ chỉ một câu hỏi của Thẩm Hướng Dung đã dồn anh ta vào ngõ cụt thế này, chỉ một câu đã phá hủy tất cả tình cảm cũ anh ta vừa khơi gợi lên.
Anh ta không đáp, Thẩm Hướng Dung cũng không thúc giục, giống như cô đã biết câu trả lời.
Thẩm Hướng Dung cười rộ lên: “Mấy năm qua nhà họ Thẩm suy tàn, không còn sống trong vầng sáng khiến người ta lóa mắt, khiến tôi hiểu ra được rất nhiều thứ. Có những khi, không nên chỉ nghe người ta nói thế nào, mà phải xem người ta làm được gì.”
“Khi cha mẹ ở nông trường, có lẽ anh sẽ nói do nông trường quản lý nghiêm khắc, anh không làm gì được. Về chuyện này, tôi cũng không muốn tranh cãi với anh, nhưng tôi và Hướng Dương ở thôn Thượng Thủy ba năm, đến Hà Tuyết Phỉ còn có thể thông qua mợ Viên tìm hiểu được tin tức về chúng tôi, chỉ cần anh có lòng, tất nhiên cũng có thể.”
“Đáng tiếc, trong suốt ba năm đó, chúng tôi chưa bao giờ nhận được một câu một lời nhắn nào từ anh, cũng không nhận được đường kim mũi chỉ nào. Mà trong ba năm đó, anh Cả vẫn luôn chạy trước chạy sau, khi tôi và Hướng Dương gian nan nhất, anh ấy đã giúp đỡ chúng tôi, bảo vệ chúng tôi, giải quyết tất cả vấn đề khó khăn thay chúng tôi.”
Anh Cả!
Người Thẩm Hướng Dung nói đến là Thẩm Húc, cô gọi Thẩm Húc là anh Cả ngay trước mặt Thẩm Hướng An, lại chưa từng xưng hô như vậy với anh ta.
Hô hấp của Thẩm Hướng An cứng lại, giây phút này, đột nhiên anh ta phát hiện ra, bản thân chọn Thẩm Hướng Dung là nơi đột phá, có phải là sai lầm hay không?
“Đúng là anh đã từng làm rất nhiều chuyện vì tôi, từng đánh nhau vì tôi, từng suýt chút nữa ngã gãy chân vì tôi… Đối với những chuyện này, tôi cảm kích anh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh không phải con ruột nhà họ Thẩm, những thứ anh nhận được khi ở nhà họ Thẩm hoàn toàn không ít hơn. Anh có thể có được thân phận, địa vị, năng lực, học thức như ngày hôm nay, tất cả đều không thoát được liên quan với nhà họ Thẩm. Tôi nghĩ những thứ đó hoàn toàn đủ để bù đắp những việc tốt anh từng làm cho tôi rồi.”
“Còn nữa, nói tới chuyện nhà họ Chu, chắc anh cũng biết rồi nhỉ. Anh liên tục kể lể anh đã từng làm những gì vì tôi, anh đã từng nghĩ tới, anh Cả cũng từng làm những gì vì mẹ ruột của anh, vì đám anh em ruột của anh không? Nếu anh đã biết những việc này, biết nhà họ Chu đối xử khắt khe với anh Cả, hôm nay anh còn mặt mũi nào nhắc tới trả giá của bản thân vì tôi? Những chuyện anh Cả gặp phải, tuy rằng không phải do anh gây ra, nhưng đều là vì anh, Anh không hề áy náy chút nào sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-333-chua-tung-hieu-ve-doi-phuong.html.]
Vân Chi
Thẩm Hướng Dung đứng dậy: “Hôm nay tôi đồng ý gặp anh, cha mẹ không biết, tôi cho rằng anh gặp tôi để xin lỗi, không ngờ từ đầu tới cuối, anh chỉ trốn tránh trách nhiệm. Anh nói tất cả những việc anh làm đều vì bất đắc dĩ, đều vì có nỗi khổ riêng, nhưng người làm anh trai mười mấy năm trong trí nhớ của tôi không phải là người như vậy, có lẽ anh đã thay đổi, hoặc là có lẽ từ trước đến nay tôi chưa bao giờ hiểu rõ về con người anh.”
Thẩm Hướng An hoảng hốt, sau khi lấy lại tinh thần muốn giữ Thẩm Hướng Dung lại, nhưng Thẩm Hướng Dung đã gạt tay anh ta, xoay người ra khỏi thư viện. Trong thư viện còn có nhân viên trực ban, anh ta không tiện quá kích động, đành phải từ bỏ.
Suốt quãng đường về, sắc mặt Thẩm Hướng An cực kém.
Đâu chỉ mình Thẩm Hướng Dung chưa từng hiểu về anh ta, anh ta cũng chưa từng hiểu rõ về Thẩm Hướng Dung. Không ngờ cô lại là tảng đá cứng như vậy!
Tròng mắt Thẩm Hướng An xoay chuyển. Cũng may Viên Chí Quốc sắp được triệu hồi về thủ đô rồi.
Nhà họ Viên quay về, Viên Tâm Tuệ và Viên Tâm Quân cũng sẽ quay về theo.
Không nhắc tới Viên Tâm Quân cũng được, còn Viên Tâm Tuệ vẫn luôn giữ quan hệ không tồi với anh ta, Viên Tâm Tuệ còn không thông minh như Thẩm Hướng Dung, có lẽ có thể lợi dụng được.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hướng An quyết định, đợi nhà họ Viên về thủ đô, anh ta sẽ liên lạc với Viên Tâm Tuệ.
Trong lúc vô thức, Thẩm Hướng An đã đi tới giao lộ lúc nào không hay. Chưa tới năm mươi mét nữa, chính là nơi ở của anh ta.
Thẩm Hướng An còn chưa về tới nhà, đã nghe thấy một giọng nói bén nhọn.
“Dựa vào đâu không cho tôi vào? Tôi là mẹ ruột của Thẩm Hướng An, là mẹ chồng của cô, sao tôi không thể vào nhà?”
Thẩm Hướng An ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một bà lão đanh đá đang chống eo mắng Lư Ngọc Trân, mà phía sau bà ta, còn có một đám người đi theo.
Sắc mặt Thẩm Hướng An lập tức sa sầm xuống.
Dù anh ta chưa từng tới thôn Thượng Thủy, nhưng đã từng sai người điều tra, chụp trộm ảnh người nhà họ Chu. Anh ta nhận ra được đám người kia, chính là Hướng Quế Liên, Chu Ái Quân, Chu Ái Đảng, vợ Chu Ái Đảng và hai đứa con trai bảo bối nhà bọn họ!