Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 334: Người nhà họ Chu đến (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 07:44:54
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sao bọn họ lại đến đây?

Thẩm Hướng An vô cùng kinh ngạc, chuyện anh ta không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.

“Bà lão, bà muốn nhận con thì đi nơi khác, nơi này không có con của bà. Bà nhìn lại bản thân mình xem, lại nhìn cho kỹ nơi này là nơi nào. Bà cảm thấy con trai bà có thể sống ở nơi này sao?”

Lư Ngọc Trân nhướng mày khinh bỉ, trong mắt mang theo vẻ chán ghét không hề che giấu. Thật ra trong lòng cô ta đã đoán ra được vài phần, đối phương dám mạnh miệng nói thẳng ra mình là mẹ ruột của Thẩm Hướng An, vậy thì có vẻ thật sự là vị kia ở thôn Thượng Thủy. Nhưng cô ta không thể thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận. Thẩm Hướng An không muốn nhận lại đám người thân này, cô ta lại càng không muốn.

Nếu bọn họ vẫn ở trong khu tập thể Ngô Đồng, ở cùng nhà họ Thẩm, sao đám người Hướng Quế Liên có cơ hội la lối khóc lóc thế này. Đừng nói gây chuyện, chỉ sợ cửa lớn cũng không thể vào được. Cho dù không phải ở khu tập thể Ngô Đồng, chỉ cần là khu tập thể quân khu giống nơi nhà họ Lục đang ở thôi, hay như nơi nhà họ Lư đang ở cũng được.

Nhà họ Lư không lập nghiệp từ quân đội, không nhiều công tích lắm, leo lên được hoàn toàn nhờ vào nịnh nọt và bám váy người khác. Nhưng vậy thì sao? Bọn họ vẫn là gia tộc có thể diện, tuy rằng nơi ở không thể so được với nhà họ Thẩm, nhà họ Lục, nhưng cũng là nơi dành cho người phú quý, dù không có cảnh vệ gác cổng, cũng không phải nơi Hướng Quế Liên có thể giương oai.

Đáng tiếc cô ta và Thẩm Hướng An đã dọn ra ngoài từ lâu.

Nơi ở hiện giờ của bọn họ, tuy rằng kém nhà họ Lư một tầng, nhưng hàng xóm láng giềng đều là người có thể diện. Đặc biệt là ở tầng lớp này, đa phần đều nghe thấy danh tiếng nhà họ Thẩm, nhưng lại chưa đủ trình độ để biết được nhà họ Thẩm có mấy người con, con trai cả có phải con ruột hay không, có chuyện uẩn khúc gì trước đây hay không…

Chỉ nhìn cách ăn mặc, cách nói năng, cử chỉ của đám người Hướng Quế Liên thôi, đa số người sống trong khu này đều cảm thấy thân phận bọn họ không giống nhau, đều tán thành lời Lư Ngọc Trân vừa nói. Trong khu dân cư thế này sao có thể có con trai của mụ già đanh đá nông thôn như vậy? Thèm con trai thèm đến điên rồi à?

“Được rồi! Bà lão, nơi này không phải nơi bà có thể xằng bậy.” Người nói chuyện là một chị gái hơn ba mươi tuổi, giọng điệu mang theo vẻ kiêu căng, ánh mắt cao quá đỉnh đầu: “Các cậu cũng thật là, không biết khuyên mẹ mình một chút, có bệnh thì tới bệnh viện, tới chỗ chúng tôi tìm con trai làm gì?”

Nửa câu sau là nói với đám người Chu Ái Quân.

“Mày nói ai điên hả? Mày…”

Hướng Quế Liên nổi giận, lập tức định xông lên đánh nhau với đối phương. Bà ta không quan tâm chiêu trò mình hay dùng ở nông thôn có dùng được ở nơi này hay không, may mà bên cạnh bà ta còn có Chu Ái Quân, xem như có chút đầu óc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-334-nguoi-nha-ho-chu-den-1.html.]

Chu Ái Quân kịp thời giữ chặt bà ta lại, cười nói với chị gái kia: “Chị gái, mẹ tôi không bị điên, cũng không phải chúng tôi cố ý đến đây quấy rầy các vị. Thật sự là vì mẹ tôi nhớ con trai quá, nên chúng tôi đành phải đưa bà ấy đi một chuyến.”

Anh ta chỉ vào Lư Ngọc Trân: “Người này họ Lư, tên là Lư Ngọc Trân, chồng cô ta là Thẩm Hướng An chính là con trai ruột của mẹ tôi. Hai mươi tám năm trước, có một vị quý nhân đi ngang qua thôn chúng tôi đột nhiên động thai, đã mượn nhà chúng tôi để sinh sản. Khi ấy, mẹ tôi cũng đang sinh con, hai người một trước một sau sinh ra con trai, do tình huống đặc biệt, khiến hai đứa nhỏ bị ôm nhầm. Con trai của mẹ tôi bị quý nhân kia ôm đi, đứa trẻ đó chính là Thẩm Hướng An.”

Lời này tất nhiên đã được trang điểm thêm cho hoa mỹ, nếu không chẳng lẽ lại nói thẳng ra là mẹ anh ta cố ý đổi con sao? Không thể nào.

Vân Chi

Khóe miệng Chu Ái Quân cong lên: “Cho nên, chị gái này, mẹ tôi không bị điên, càng không có bệnh, Thẩm Hướng An thật sự là anh trai tôi.”

Rất nhiều tiếng ồ lên đầy kinh ngạc từ xung quanh truyền đến, dù sao chuyện ôm sai con như vậy không nhiều lắm. Đặc biệt là, Thẩm Hướng An đã sống trong khu này hơn nửa năm, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, cách nói năng, học thức… Mọi thứ đều không tầm thường. Tuy rằng anh ta và Lư Ngọc Trân chưa bao giờ nói rõ về gia thế bối cảnh nahf mình, nhưng từ vẻ bề ngoài là có thể thấy được, xuất thân của hai người đều rất tốt. Ai ngờ, hóa ra Thẩm Hướng An lại do người nhà quê sinh ra.

“Hóa ra là như thế!”

“Vậy thì không thể đuổi người ta đi rồi. Cho dù nói thế nào, đối phương cũng là mẹ ruột. Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo! Không thể vì mẹ ruột là dân quê mà không nhận chứ?”

Mọi người nhìn về phía Lư Ngọc Trân, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lư Ngọc Trân liếc xéo Chu Ái Quân một cái: “Bọn họ nói đúng là đúng sao? Không bằng không cớ, tùy tiện tới đây có thể nói ra được tên tôi và tên Hướng An, chẳng lẽ đều là mẹ ruột của Hướng An? Vậy thì chẳng phải người trên đường đều có thể là mẹ ruột anh ấy sao?”

Người vây xem lấy lại tinh thần.

“Cũng đúng! Bác gái, bác nói Thẩm Hướng An là con trai bác, có bằng chứng gì hay không?”

“Đúng đấy, bác gái! Thẩm Hướng An có biết việc này không?”

“A, kia chẳng phải Thẩm Hướng An sao? Cậu ta về rồi kìa, đi, chúng ta qua đó hỏi cậu ta một chút.”

Loading...