Thẩm Hướng An sửng sốt. Anh ta bị sự xuất hiện đột ngột của đám người Hướng Quế Liên dọa ngốc, bây giờ mới lấy lại tinh thần, muốn chạy trốn đã bị người ta phát hiện ra, không kịp nữa rồi.
Không đợi anh ta nghĩ ra đối sách. Hướng Quế Liên đã trực tiếp lao tới, mặt đầy vui mừng, tươi cười như điên.
“Thằng ba! Con chính là thằng Ba của mẹ! Là thằng Ba của nhà họ Chu chúng ta! Con là con của mẹ, là con ruột của mẹ! Thằng Ba, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi!”
Sau đó Hướng Quế Liên ôm chặt lấy anh ta không buông tay, Thẩm Hướng An giãy giụa hai lần vẫn không thể tránh thoát được.
Hướng Quế Liên lau nước mắt: “Thằng Ba, mẹ thật sự là mẹ ruột của con. Dưới m.ô.n.g con còn có một cái bớt màu đỏ đấy!”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Thẩm Hướng An lập tức đỏ bừng lên, sau đó lại hóa thành xanh mét.
Toàn trường lại lần nữa ồ lên.
“Bớt ở vị trí như vậy, người bình thường không thể nào biết được. Nhìn sắc mặt của Thẩm Hướng An, tôi thấy chắc là thật rồi. Bà lão này thật sự là mẹ ruột của Thẩm Hướng An đấy!”
“Thẩm Hướng An, nếu bà ta là mẹ ruột của cậu, thì mau dẫn người vào nhà đi!”
Chu Ái Quân đỡ lấy Hướng Quế Liên, nhìn Thẩm Hướng An, cười hì hì: “Đúng đó! Anh Ba, hay là chúng ta vào nhà trước rồi nói. Anh cũng không hy vọng chúng ta cứ đứng bên ngoài thế này nói ra hết chuyện năm đâu nhỉ?”
Câu cuối cùng được nói với ngữ điệu rất quái dị, Thẩm Hướng An cười nhạt, muốn uy h.i.ế.p mình sao? Hai tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt lại, Thẩm Hướng An gật đầu: “Vào nhà trước đi!”
Chu Ái Quân lén lút kéo Hướng Quế Liên một cái: “Mẹ, chúng ta đã nói rồi, sau khi vào trong, mẹ phải nghe con đấy. Mẹ yên tâm, con chỉ muốn anh em chúng con hòa thuận với nhau thôi, cùng giúp đỡ nhau có cuộc sống tốt hơn. Bây giờ người chúng con có thể dựa vào chỉ còn mình anh Ba, con sẽ không hại anh ấy đâu.”
Vốn dĩ Hướng Quế Liên vẫn còn chút do dự, nghe được lời này mới gật đầu đồng ý.
Sau khi đám người Hướng Quế Liên vào nhà, nhìn thấy đồ đạc trang trí trong phòng, hai mắt Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân đều sáng lên. Nhìn từ bên ngoài đã biết căn nhà này không ít tiền rồi, không ngờ bên trong, chỉ riêng phòng khách thôi đã rực rỡ thế này. Cái bàn kia chắc là được làm từ gỗ đỏ nhỉ? Dù sao Chu Ái Đảng cũng từng làm nghề thợ mộc, tuy rằng người nhà quê chưa bao giờ đặt làm mấy thứ này, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vài phần giá trị.
Vân Chi
Còn bộ sô pha này nữa, bọn họ chỉ mới nghe người ta nhắc tới, hôm nay là lần đầu tiên trông thấy, còn có cả radio, xe đạp…
Chỉ riêng bộ quần áo đang mặc trên người Thẩm Hướng An thôi, tiền vải vóc cũng không rẻ rồi, còn cả đồng hồ trên cổ tay anh ta…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-335-nguoi-nha-ho-chu-den-2.html.]
Trên cổ tay Lư Ngọc Trân không đeo đồng hồ, nhưng cô ta lại đeo vòng ngọc đó. Trên lỗ tai còn đeo đôi vòng vàng, trên cổ còn có dây chuyền… Mẹ kiếp, quả nhiên là người có tiền!
Hướng Quế Liên càng chấn động hơn. Bà ta đã đoán ra được nhà họ Thẩm có tiền từ lâu, nhưng tự mình suy đoán sao có thể chấn động bằng tận mắt trông thấy?
Chỉ duy nhất Chu Ái Quân, tuy rằng trong lòng cũng chấn động, nhưng mặt ngoài vẫn trấn định.
Nhìn phản ứng của bọn họ, chán ghét trong lòng Thẩm Hướng An càng sâu hơn.
“Nói đi, các người tới đây làm gì?”
Hướng Quế Liên sửng sốt, vốn dĩ bà ta cho rằng mẹ con một lòng, cho dù chưa từng sinh sống bên nhau, chỉ cần gặp lại sẽ không quá xa cách. Nhưng không ngờ thái độ của Thẩm Hướng An đâu chỉ xa lạ. Dù Hướng Quế Liên không thông minh, cũng phát hiện ra được Thẩm Hướng An không chào đón mình.
“Thằng… Thằng Ba! Con… Có phải con đang trách mẹ hay không? Trách mẹ vì sao không cần con? Năm đó khi con vừa sinh ra, chỉ lớn chừng này, tiếng khóc còn nhỏ hơn tiếng mèo kêu, mẹ sợ không nuôi sống được con… Con là miếng thịt trên người mẹ rơi xuống, sao mẹ có thể nhẫn tâm nhìn con vừa sinh ra đã mất đi tính mạng? Mẹ không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa con cho nhà họ Thẩm. Mấy năm qua, chưa bao giờ mẹ không nghĩ đến con, không biết con sống có tốt hay không.”
Trách sao? Thẩm Hướng An lạnh lùng mỉa mai: “Nói thì dễ nghe lắm! Nếu bà thật sự tốt bụng như vậy, nghĩ cho tôi như vậy, thì tôi cũng nói thẳng cho bà biết, cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt, bà có thể đi được rồi!”
Hướng Quế Liên ngơ ngẩn.
“Sao hả? Luyến tiếc à? Quả nhiên, bà luôn miệng nói vì tôi, chẳng lẽ bà không biết, sự xuất hiện của bà sẽ mang đến cho tôi những gì sao? Nói đi, bà muốn gì? Năm trăm đồng có đủ không? Tôi cho bà, bà lập tức đi ngay, rời khỏi thủ đô này, quay về thôn Thượng Thủy đi!”
Hướng Quế Liên đau đớn, Thẩm Hướng An không muốn nhận bà ta.
Sắc mặt bà ta trắng bệch, cả người run rẩy, Chu Ái Quân đỡ lấy bà ta: “Anh Ba, anh nói cái gì vậy? Chúng em tới đây để nhận thân, không phải tới để đòi tiền.”
Thẩm Hướng An liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Không đòi tiền? Tính tình các người thế nào, chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Được rồi, nếu các người đã nói không cần tiền, vậy thì sau này đừng lấy một phân một hào nào từ tôi. Tôi nói cho các người biết, chỉ năm trăm đồng. Nếu các người đồng ý, năm trăm đồng này sẽ là của các người, nếu các người không đồng ý, vậy thì không có gì cả.”
Năm trăm đồng, đối với người dân ở nơi hẻo lánh như thôn Thượng Thủy mà nói, có lẽ là khoản tiền cực lớn rồi.
Thẩm Hướng An cho rằng loại người vì tiền ngay cả cách làm sa tế - nghề phụ của đại đội cũng dám bán như nhà họ Chu, sẽ không thể nào từ chối. Ai ngờ phản ứng của Chu Ái Quân lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
…