Khu tập thể Ngô Đồng.
Trước cửa nhà họ Thẩm, ba đứa trẻ ngồi trên bậc thang, trên tay mỗi đứa đều cầm một cái kem, sung sướng gặm. Thẩm Phồn ăn nhanh nhất, chỉ sau vài miếng đã còn mỗi một chút kem dính trên cái que, cậu nhìn trái nhìn phải. Bên này Thẩm Song Yến đang híp mắt thưởng thức, bên kia Thẩm Thần còn nhỏ, miệng cũng nhỏ, ăn chậm rì rì, so sánh thì bọn họ vẫn còn hơn nửa cái.
Thẩm Phồn khẽ chọc Thẩm Thần: “Em cho anh cắn một miếng!”
Thẩm Thần giật mình, miệng đang ngậm kem không nói được thành lời, đành liều mạng lắc đầu.
Tròng mắt Thẩm Phồn chuyển động, đang nghĩ xem nên lừa gạt thế nào, thì bị Thẩm Song Yến trực tiếp kéo lại: “Không được bắt nạt Thẩm Thần! Không phải em cũng có à? Mỗi người một chiếc, em cũng có phần rồi, sao còn nghĩ đến phần của người khác?”
“Em có bắt nạt Thẩm Thần đâu? Thẩm Thần còn nhỏ, ăn lạnh quá nhiều không tốt, em chỉ muốn giúp thằng bé thôi!”
A, nói chuyện có đạo lý quá nhỉ.
Thẩm Song Yến tin cậu ta mới là lạ: “Có giỏi em lặp lại lần nữa!”
Thẩm Phồn mím môi, chột dạ cúi đầu: “Chúng em là anh em ruột, có gì ngon phải chia sẻ với nhau chứ. Lần trước em cũng cho em ấy khoai lang khô của em còn gì!”
Thẩm Song Yến khịt mũi: “Đó là vì em đã ăn no căng rồi, không ăn nổi nữa. Còn cha thì nói, ai lấy bao nhiêu thì phải ăn hết bấy nhiêu, không được lãng phí!”
Thẩm Phồn rụt cổ lại phía sau, hết cách biện giải.
Thẩm Thần nhìn anh trai, lại nhìn sang chị gái. Khẽ kéo góc áo Thẩm Phồn, đưa cây kem của mình qua: “Anh, chị! Hai người đừng cãi nhau. Anh ăn đi, em cho anh ăn đấy, nhưng mà anh chỉ được ăn một miếng thôi đấy nhé! Chỉ một miếng nhỏ thôi!”
Hai mắt Thẩm Phồn sáng lên, liều mạng gật đầu, đồng thời miệng cũng há ra cắn vào chiếc kem một cái… Chiếc kem lập tức chỉ còn lại một miếng nhỏ.
Thẩm Phồn thở ra khí lạnh, nuốt miếng kem trong miệng xuống, rồi hôn Thẩm Thần một cái.
“Đúng là em trai tốt của anh!”
Thẩm Thần nhìn que kem gần như đã mất đi một nửa…
Vô cùng đáng thương…
Thẩm Hướng Dương từ bên ngoài về, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu bé, nhẹ nhàng bước tới xoa đầu hỏi: “Thẩm Thần sao thế? Ai bắt nạt cháu?”
Thẩm Phồn không hề tự hiểu mình vừa bắt nạt em trai, đúng lý hợp tình nói: “Có cháu ở đây, ai dám bắt nạt Thẩm Thần.”
Nói xong cậu bé còn giơ nắm tay nhỏ lên: “Ai dám bắt nạt em trai cháu, để xem cháu có đánh c.h.ế.t hắn không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-337-tham-phon-tinh-ranh-1.html.]
Nói xong, lại dùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Hướng Dương: “Chú út, chú có muốn ăn kem không?”
Thẩm Hướng Dương vô cùng bất ngờ, thằng nhóc tham ăn này ngày thường bảo vệ thức ăn còn keo kiệt hơn Grandet, không cướp của người khác đã không tệ rồi, hôm nay vậy mà lại chịu chia sẻ kem của mình cho người khác?
Nhìn que kem còn một chút xíu trong tay Thẩm Phồn, Thẩm Hướng Dương vui vẻ lắc đầu: “Chú không ăn, cháu ăn đi.”
Thẩm Phồn lập tức nhảy dựng lên: “Cảm ơn chú! Bà nội mua rất nhiều kem, người trong nhà mỗi người có một que, nếu chú không ăn, vậy thì để cháu ăn giúp que kem của chú. Chính miệng chú vừa nói đấy nhé!”
Nói xong cậu bé l.i.ế.m hai ba cái hết số kem còn lại, ném bỏ que kem vào sọt rác bên cạnh, rồi xoay người vào nhà, gấp không chờ nổi đi lấy que kem thứ hai.
Thẩm Hướng Dương:……
Ngại quá quấy rầy rồi, cậu ta không nên hiểu lầm, anh Cả cũng phải đóng dấu chứng thực danh hiệu tham ăn cho Thẩm Phồn rồi, sao có thể thay đổi!
Trong phòng.
Viên Tố Quân cảm thán: “Nói ra thì, cũng lâu lắm rồi em chưa gặp cậu ấy, cũng không biết mấy năm nay cậu ấy ở bên kia có được không.”
Thẩm Hách an ủi: “Mọi chuyện đều đã qua rồi. Mai bọn họ sẽ đến đây, sau này hai chị em có rất nhiều cơ hội gặp mặt nhau.”
Thẩm Húc gật đầu: “Lần trước không phải cậu gửi thư nói em họ Tâm Quân đã thi đỗ đại học ở bên này sao? Mẹ, dù sau này chức vụ của cậu thay đổi thế nào, có thể ở lại thủ đô hay không, tóm lại em họ Tâm Quân vẫn đi học bên này vài năm, mẹ có thể dọn dẹp một căn phòng, ngày thường được nghỉ bảo em ấy về đây ở.”
“Ha hả!”
Không ngờ vốn dĩ ôm ý định an ủi một phen, lại nhận về hai tiếng cười trào phúng của Viên Tâm Quân.
Vân Chi
“Nói đến ngày nghỉ, trước đây ai thề thốt đảm bảo với mẹ, cho dù dọn ra ngoài rồi, ngày nghỉ vẫn sẽ đưa vợ con về nhà nhỉ? Tự con tính lại xem, kỳ nghỉ hè đã qua bao lâu rồi, còn có vài ngày nữa, bây giờ con mới về! Con còn không biết xấu hổ nói ra lời ấy…”
Thẩm Húc:……
“Không phải vì đợt này con bận quá sao!”
Viên Tố Quân trợn mắt khinh bỉ: “Miệng đàn ông, quỷ gạt người. Giống hệt cha con, năm đó lúc nào cũng nói đợi bận hết nhiệm vụ lần này sẽ đưa mẹ đi dạo phố, xem phim… Không biết đã hứa hẹn như vậy bao nhiêu lần rồi, cuối cùng chờ mãi vẫn không thấy ông ấy thực hiện.”
Thẩm Hách:…… Nằm không cũng trúng đạn!
Thẩm Húc sờ mũi, có chút chột dạ dời tầm mắt.
“Đàn ông các con lúc nào cũng có việc bận, mẹ không nói nổi nữa.” Viên Tố Quân kéo tay Điền Tùng Ngọc: “Đi nào! Mẹ mới mua vài bộ quần áo, chuẩn bị cả cho con luôn. Lên mặc thử xem!”
Mẹ chồng nàng dâu lên lầu rồi, dưới phòng khách hai cha con vẫn nhìn nhau, đều nhìn ra được bất đắc dĩ trong mắt đối phương.