Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 338: Thẩm Phồn tinh ranh (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 09:21:15
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Hách hỏi hắn gần đây bận chuyện gì. Thẩm Húc cũng không giấu giếm, trả lời đúng sự thật.

Thẩm Hách trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng, thở dài: “Bên trên đang chỉnh đốn cải cách kinh tế. Quốc gia muốn phát triển, cần thực thi chế độ tự do buôn bán. Con làm vậy cũng coi như đi đúng đường rồi.”

Thẩm Húc cười nhạt không nói gì. Thật ra sau khi tới thủ đô, Thẩm Hách đã từng hy vọng hắn vào làm việc trong cơ quan chính phủ, nhưng Thẩm Húc lại từ chối. Không phải vì hắn có ác cảm với con đường chính trị, mà vì tự nhận bản thân không đủ năng lực.

Thẩm Hách thì cảm thấy hắn tài tình nhạy bén, lắm mưu nhiều kế, đối với cùng một việc luôn nghĩ ra được các phương án xử lý khác nhau, có thể đánh thắng bất ngờ, là nhân tài hiện giờ quốc gia cần nhất.

Nhưng Thẩm Hách không biết, sở dĩ hắn có thể đưa ra nhiều phương án như vậy, không phải toàn bộ cũng có quá nửa là dựa vào hiểu biết đời sau. Nhưng phương hướng phát triển của đời sau không phải không thay đổi, luôn tồn tại hiệu ứng bươm bướm, bởi vậy, Thẩm Húc quyết định không làm.

Quan trong hơn là, hắn chưa từng tiếp xúc với chính trị. Làm chính trị, không phải chỉ cần lắm mưu nhiều kế là được, cho nên, so với làm công việc mà mình không hiểu biết cũng không phải sở trường, thà làm công việc mình am hiểu còn hơn.

Kiếp trước, hắn theo học chuyên ngành tài chính mậu dịch ở đại học. Khi còn sống cha hắn điều hành một công ty không nhỏ, tuy rằng sau đó hắn không thừa kế gia nghiệp, mà trực tiếp bán công ty với giá hơn hai trăm triệu sau khi nhận được không gian, nhưng tốt xấu gì kiến thức học được vẫn chưa quên sạch. Ngoài kiến thức trong trường ra, từ nhỏ đi theo cha mình mưa dầm thấm đất, Thẩm Húc cũng học hỏi được rất nhiều về phương diện buôn bán.

Theo thương nghiệp, hắn sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.

Cũng may, Thẩm Hách là không phải người cha bảo thủ, đương nhiên có lẽ cũng vì nguyên nhân trong lòng còn áy náy với Thẩm Húc, sau đó thấy tốt xấu gì vẫn còn Thẩm Hướng Dương đồng ý đi theo con đường này, thấy Thẩm Húc không muốn, ông ấy cũng không ép hắn, chỉ là thi thoảng vẫn cảm thán một chút.

Lần này, cũng là như vậy.

Nhưng cũng chỉ là thuận miệng cảm thán một câu mà thôi.

Điều khiến Thẩm Húc vui mừng nhất chính là, Thẩm Hách không hề cảm thấy bán hàng rong khiến nhà họ Thẩm mất mặt, là công việc không lên nổi mặt bàn. Ông ấy cũng không khinh thường Thẩm Húc, ngược lại còn cảm thấy Thẩm Húc rất ưu tú.

Điều này khiến Thẩm Húc rất vui mừng.

“Cha, hôm nay con mang tới món bò kho mà cha thích ăn nhất, đợi đến tối hai chúng ta uống một chén nhé.”

Hai cha con đang nói chuyện, một đứa nhỏ lén lút lướt qua bên cạnh, giống như kẻ trộm vậy. Mặc dù cậu bé đã cẩn thận như vậy, đáng tiếc vẫn bị Thẩm Húc phát hiện, hắn đứng dậy trực tiếp chặn đường cậu bé.

Vân Chi

Thẩm Phồn vội vàng giấu đồ ra sau lưng: “Cha! Con ra ngoài chơi đây!”

“Đang cầm gì trên tay thế?”

“Không có gì!”

“Không có gì con có dám bỏ cái tay đang giấu sau lưng ra đây không?”

Thẩm Phồn gục đầu xuống vươn tay ra, thứ đang cầm trên tay là một que kem.

Một giây trước khi Thẩm Húc mở miệng dạy dỗ, Thẩm Phồn đã giành quyền nói trước: “Chú út cho con ăn!”

Đúng lúc ấy, Thẩm Hướng Dương bước vào cửa:…

Thẩm Húc lấy lại que kem, hừ hừ hai tiếng: “Vậy chắc chắn là do con lừa chú út.”

Thẩm Phồn không phục.

“Con là con trai cha, con nghĩ gì cha còn không biết sao.”

Thẩm Phồn giận dỗi, trừng mắt: “Cha, cha làm vậy là ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, cưỡng chế quyền tự do của người khác. Chính cha đã nói, Đại Thanh diệt vong vài thập niên rồi. Nhưng cha vẫn mang dáng vẻ gia trưởng phong kiến như vậy, hiện giờ chúng ta là Tân Hoa, mọi người đều tự do dân chủ, có hiểu không.”

Đừng thấy Thẩm Phồn chỉ mới bảy tuổi mà coi thường, tính tình cậu bé cực kỳ tinh ranh đó, luôn có thể dùng chính lời nói của Thẩm Húc để giúp mình phản bác lại.

Đáng tiếc Thẩm Húc chưa bao giờ nể tình cậu bé.

“Cha mang tư tưởng gia trưởng phong kiến? Bây giờ để cha cho con tìm hiểu một chút gia trưởng phong kiến chân chính là thế nào, có được không?”

Thẩm Phồn lập tức co vòi lại: “Chuyện đó… Không cần đâu cha.”

Đúng là co được dãn được!

Thẩm Húc hừ một tiếng, cất que kem đi.

Thẩm Hách cười trấn an cháu trai: “Cháu còn nhỏ, ăn một que là đủ rồi, ăn nhiều sẽ tiêu chảy đó. Cha cháu cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-338-tham-phon-tinh-ranh-2.html.]

“Anh ấy đâu chỉ ăn một que!” Thẩm Thần nổi giận đùng đùng chạy vào tố cáo: “Anh ấy ăn một que rồi, còn ăn nửa que của cháu nữa!”

Thẩm Phồn không vui: “Đâu có! Em đừng nói bậy! Chính em bảo anh ăn!”

“Nhưng em chỉ cho anh cắn một miếng thôi!”

“Thì anh chỉ ăn một miếng mà!”

“Một miếng của anh, hết nửa que kem của em!”

Thẩm Thần vô cùng ấm ức.

Ánh mắt Thẩm Phồn quét về phía que kem trong tay Thẩm Thần, quả nhiên chỉ còn một nửa, sắc mặt lập tức có chút xấu hổ: “Vậy… Vậy thì cho em ăn nửa que kem của chú út có được không? Dù sao chú út đã nói, chú ấy không ăn!”

Thẩm Hướng Dương:…… Đúng là đứa bé lanh lợi!

“Cảm ơn chú út!” Thẩm Thần không quan tâm que kem là của ai, có ăn là được, lập tức cảm ơn Thẩm Hướng Dương, rồi cầm lấy que kem trong tay Thẩm Húc, đưa nửa que còn lại trong tay mình sang trao đổi.

Thẩm Húc nhìn nửa que kem nhão nhão dính dính chảy nước đầy tay mình:…

Thẩm Thần vô cùng nghiêm túc lắc lư que kem mới trong tay mình, ngoan ngoãn nói: “Cha, con rất nghe lời, chỉ ăn một que. Chỉ một que này thôi, que kem kia con mới l.i.ế.m hai cái, không tính. Nhưng mà vẫn còn thừa nửa que, cha vất vả vì gia đình rồi, cũng không thể lãng phí, cho cha đó, cha ăn đi!”

Thẩm Húc:…… Con trai mình hào phóng thật đấy! Vất vả vì gia đình được đền dáp lại như vậy sao?

Thẩm Hướng Dương:…… Có ai còn nhớ đó là que kem của mình không? Vậy mà ngay cả tư cách ăn nốt nửa que kem thừa mình cũng không có.

Viên Tố Quân từ trên lầu xuống, thì trông thấy hai anh em Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương đang nhìn que kem với vẻ mặt phức tạp, bà khẽ nhíu mày: “Hai đứa con làm sao thế? Lớn thế này rồi còn ăn tranh với lũ trẻ.”

Thẩm Húc & Thẩm Hướng Dương:……

Thẩm Hướng Dương: Hai tổ tông này, không thể trêu vào được, không thể trêu vào được!

Thẩm Húc: Rốt cuộc mình đã nuôi dạy ra hai thứ gì thế này? Con gái vẫn tốt hơn, con gái mới là tri kỷ, con trai đều là tới đòi nợ!

Sau đó Viên Tố Quân và Điền Tùng Ngọc dẫn đám trẻ ra ngoài chơi, Thẩm Hách thì về phòng làm việc nghe điện thoại. Trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ.

Thẩm Húc ném nửa que kem đã tan chảy vào sọt rác, rửa sạch tay, cảm thán: “Quả nhiên, trẻ con vẫn nên dùng roi vọt để dạy dỗ.”

Ngoài miệng hắn thường xuyên nói như vậy, nhưng lại chưa từng thật sự ra tay lần nào. Thẩm Hướng Dương trợn mắt khinh bỉ, không hề để trong lòng.

Đột nhiên cậu ta mở miệng nói: “Mấy hôm trước, Thẩm Hướng An từng tới tìm chị gái.”

Thẩm Húc gật đầu: “Anh biết rồi. Sau này anh ta sẽ không quấn lấy Hướng Dung nữa.”

Thẩm Hướng Dương sửng sốt, có chút nghi hoặc: “Tuy rằng chị ấy đã nói rõ ràng, nhưng em cảm thấy sợ là anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.”

Thẩm Húc cười rộ lên: “Anh ta không còn tinh lực để đến tìm Hướng Dung đâu.”

Thẩm Hướng Dương:???

“Người nhà họ Chu tới rồi!”

Thẩm Hướng Dương ngầm hiểu: “Hai ngày trước em vừa nghe người ta nói, Thẩm Hướng An lôi kéo quan hệ xin vào viện kiểm soát, em đang nghĩ cách kéo anh ta xuống.”

Thẩm Húc lập tức ngăn cản em trai: “Đừng vội! Không cần chúng ta phải ra tay. Có người nhà họ Chu ở đây, anh ta không vào được đâu. Cho dù vào được, cũng không làm được lâu. Chúng ta cứ ngồi yên xem kịch là được.”

Thẩm Hướng Dương lập tức hiểu ra, sợ là trong chuyện này còn có bút tích của anh Cả nhà mình.

Biết ngay trước đây anh Cả giữ lại Hướng Quế Liên không phải vì tốt bụng mà, hóa ra trò hay còn ở phía sau!

Lời của tác giả: Nhiều bạn hỏi sao không cho Thẩm Húc theo con đường chính trị? Là vì tác giả kiến thức hạn hẹp, viết về buôn bán còn có thể bịa được, chứ viết về chính trị thì không có năng lực ấy.

Tác giả vô năng nên nam chính không thể đi theo con đường chính trị, mọi người đừng rối rắm về vấn đề này nữa nhé.

Lời của editor: May mà tác giả không viết về chính trị :))

Loading...