Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 339: Nhà họ Viên về thủ đô (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 09:21:17
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau. Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương tự mình lái xe tới nhà ga đón người.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Húc gặp được cậu Viên trong truyền thuyết. Viên Chí Quốc chưa tới năm mươi tuổi, mặt chữ điền, vẻ ngoài không giống Viên Tố Quân lắm. Viên Tố Quân là người đẹp hiếm có, ngũ quan của Thẩm Hướng Dung đều được di truyền từ bà, còn vẻ ngoài của Viên Chí Quốc chỉ có thể nói là khá hơn bình thường. Nhưng thắng ở chỗ không lộ tuổi tác, người hơn bốn mươi tuổi rồi mà nói là ba lăm ba sáu vẫn có người tin.

Sau ông ấy là hai cô gái. Một người lớn tuổi hơn, nhìn sấp xỉ Thẩm Hướng Dung, một người nhỏ hơn, còn kém Thẩm Hướng Dương một chút.

Thẩm Húc biết, chắc hẳn hai người này chính là Viên Tâm Tuệ và Viên Tâm Quân.

Hai cô gái này không giống cha lắm, nhưng lại có vài nét giống với bác gái Viên Tố Quân của mình, nhưng vẫn có điểm khác biệt. Viên Tâm Tuệ là mặt trái xoan, còn Viên Tâm Quân là mặt trứng ngỗng. Chỉ xét riêng về ngũ quan, mỗi người một vẻ. Mặc dù khí chất kém hơn Thẩm Hướng Dung, nhưng vẫn coi như là thanh tú.

Tính tình Viên Tâm Quân rộng rãi hoạt bát, khả năng là vì khi nhỏ đã quen cãi cọ ầm ĩ với Thẩm Hướng Dương, quá thân quen rồi, nên vừa gặp mặt đã trực tiếp nhét hành lý trong tay qua: “Anh họ, cầm chắc nhé, bên trong có nhiều đồ dễ vỡ lắm, anh đừng làm rơi vỡ hết của em đó.”

“Đồ dễ vỡ? Là đồ chơi gì vậy? Em từ xa đến, mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?” Vừa nói, Thẩm Hướng Dương vừa nhấc túi hành ký lên ước lượng sức nặng. Viên Tâm Quân hoảng sợ: “Anh cẩn thận chút. Toàn là bảo bối của em đó, mấy năm qua vất vả lắm em mới sưu tập được từ bên kia.”

“Bảo bối?” Thẩm Hướng Dương lập tức hiểu ra: “Em chắc chắn? Em còn nhớ khi mình năm tuổi không? Khi ấy em bỏ ra một đồng tiền mua một cái bát vỡ rác rưởi về, nói là đồ cổ từ thời Khang Hi, kết quả lại là cái bát đám ăn mày dùng để xin cơm. Năm bảy tuổi, em bỏ ra sáu đồng để mua một cái bình hoa, vui vẻ phấn chấn nói là đồ cổ thời Càn Long, kết quả chỉ là cái bình sản xuất lỗi của xưởng gốm, ném trên đường một mao sáu cũng không ai mua. Năm chín tuổi… Ai ui!”

Viên Tâm Quân đá chân qua: “Có thể ngậm miệng được chưa! Không nói không ai bảo anh câm đâu! Chuyện bao năm trước rồi sao anh vẫn nhớ rõ thế? Muốn khoe khoang trí nhớ của mình tốt à? Hay định khoe khoang chỉ số thông minh của anh cao?”

Nói xong, lại đá thêm một cái nữa.

Vân Chi

Thẩm Hướng Dương vui vẻ né tránh: “Nhiều năm không gặp, vẫn chán ghét như vậy.”

Viên Tâm Quân giận dỗi, trừng mắt: “Anh cũng không kém chút nào!”

Ầm ĩ xong, Viên Tâm Quân mới quay đầu, ngọt ngào chào hỏi Thẩm Húc: “Chào anh Cả!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-339-nha-ho-vien-ve-thu-do-1.html.]

Thẩm Húc gật đầu, cũng chào hỏi Viên Chí Quốc đang đứng bên cạnh cô ấy. chỉ có Viên Tâm Tuệ là đứng ở một bên, không nói tiếng nào. Viên Chí Quốc hơi nhíu mày: “Tâm Tuệ, sao không chào hỏi?”

Lúc này Viên Tâm Tuệ mới chào một tiếng: “Chào anh họ, em họ!”

Tiếng em họ kia còn có vài phần thành ý, còn hai từ anh họ thì vô cùng có lệ.

Trên mặt Viên Chí Quốc lộ ra vài phần không vui. Thẩm Húc liếc mắt nhìn cô ta một cái đầy thâm ý, sau đó mở cửa xe ra: “Đi thôi. Chúng ta về nhà trước. Ga tàu hỏa không phải nơi ôn chuyện, bây giờ cũng sắp mười một giờ rồi, chắc mẹ đang rất sốt ruột.”

Nhà họ Viên có nhà ở thủ đô, tuy rằng không so được với nhà trong khu tập thể Ngô Đồng, nhưng cũng không kém. Thẩm Húc đưa bọn họ về nhà họ Viên trước, bỏ hành lý vào nhà sau đó mới đến nhà họ Thẩm, về đến nơi vừa kịp giờ cơm trưa.

Hai chị em Viên Tố Quân và Viên Chí Quốc đã vài năm không gặp, vui mừng không thôi, còn chưa nói được mấy câu, đã bắt đầu rơi lệ lã chã. Cũng may có Thẩm Hướng Dương và Viên Tâm Quân vẫn luôn ở bên cạnh chọc cười, thật ra đã xua tan rất nhiều thương cảm trong lòng Viên Tố Quân, cuối cùng còn khiến bà ấy có chút dở khóc dở cười.

Bữa cơm hôm ấy coi như hòa hợp, Đương nhiên, tiền đề là phải không để ý đến lời Viên Tâm Tuệ.

Cả người Viên Tâm Tuệ tản ra hơi thở khiến người ta rất không thoải mái.

Ban đầu khi ngồi xuống, vị trí của Viên Tâm Tuệ là ở bên cạnh Điền Tùng Ngọc. Nhưng cô ta trực tiếp kéo Viên Tâm Quân tới, mạnh mẽ thay đổi chỗ ngồi với Viên Tâm Quân, khiến Viên Tâm Quân chỉ có thể ngồi bên cạnh Điền Tùng Ngọc.

Trong bữa ăn, người lớn nói chuyện người lớn, người trẻ nói chuyện người trẻ. Viên Tâm Tuệ chưa từng xen miệng vào câu nào. Nhưng sau đó thấy Viên Tâm Quân và Điền Tùng Ngọc trò chuyện vui vẻ với nhau, Điền Tùng Ngọc còn không ngừng gắp đồ ăn cho cô ấy, vừa giới thiệu những món ăn này được làm thế nào. Viên Tâm Tuệ bắt đầu giở trò.

“Chị dâu, cái cánh gà kho kia, em cũng muốn một cái.”

“Chị dâu, còn cả cái đùi gà kho kia nữa.”

“Chị dâu, sườn heo chua ngọt.”

“Chị dâu……”

Loading...