“Chị dâu……”
Một lần, hai lần thì không nói làm gì. Nhưng ba lần năm lần thì có chút quá đáng. Đặc biệt là giọng điệu của Viên Tâm Tuệ còn không tốt lắm, mấy từ kính ngữ như “Phiền chị” “Nhờ chị” đều không có. Nghiễm nhiên coi Điền Tùng Ngọc trở thành bảo mẫu phục vụ riêng cho cô ta. A, không, bảo mẫu cũng không đến mức phải hầu hạ cô ta như vậy.
Sắc mặt Thẩm Húc sa sầm xuống, hắn chưa kịp ra tay, Viên Chí Quốc đã mở miệng: “Tự mình không có tay à? Còn cần người khác gắp cho?”
Viên Tâm Tuệ nhỏ giọng phản bác một câu: “Con có làm gì đâu, chỉ muốn nhờ chị dâu gắp cho con chút đồ ăn thôi mà, cha nổi giận cái gì?”
Viên Chí Quốc không tranh cãi, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Gắp đồ ăn giúp? Được, trong bát chị dâu con hết đồ ăn rồi, con gắp cho chị ấy cái đùi gà.”
Viên Tâm Tuệ sửng sốt, ngẩng đầu lên lập tức đối mặt với ánh mắt không cho từ chối của Viên Chí Quốc, rùng mình một cái, căng da đầu gắp một cái đùi gà cho Điền Tùng Ngọc.
“Cha thấy chị dâu con rất thích ăn cánh gà, con gắp cho chị ấy một cái.”
Đôi đũa trong tay Viên Tâm Tuệ run lên, làm theo răm rắp.
“Sườn heo chua ngọt.”
Viên Chí Quốc liên tiếp nói ra vài món, tất cả đều là những món trước đó Viên Tâm Tuệ bảo Điền Tùng Ngọc gắp cho mình, không nhiều một miếng không ít một miếng. Đợi sau khi Viên Tâm Tuệ làm xong một lần, cuối cùng Viên Chí Quốc mới buông tha cho cô ta, lại lần nữa quay đầu nói chuyện với Viên Tố Quân.
Vân Chi
Cảnh tượng này tất cả mọi người có mặt trong phòng đều nhìn rõ, nhưng không ai nói gì.
Thẩm Húc nhìn Viên Chí Quốc, khóe miệng cong lên chứa đầy ý cười.
Viên Tâm Tuệ rũ đầu, cả người cứng đờ, hốc mắt ướt át, giống như cực kỳ ấm ức.
Vứt bỏ khúc nhạc đệm không vui ấy, cuộc gặp mặt người thân lần này coi như vui vẻ.
Sau khi ăn xong. Thẩm Hách làm tài xế đưa người về. Ba người nhà họ Viên vừa đi khỏi, sắc mặt Thẩm Hướng Dương lập tức sa sầm xuống: “Viên Tâm Tuệ kia làm sao thế? Càng lớn càng không hiểu chuyện. Mấy năm không gặp đã biến thành cái dạng này rồi, suốt ngày âm dương quái khí, mặt mày u ám như ai nợ cô ta tiền không trả vậy.”
Thẩm Hách hơi nhíu mày. Thẩm Húc không bình luận gì. Chỉ có Viên Tố Quân là mở miệng nói một câu: “Tâm Quân thật ra là đứa bé ngoan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-340-nha-ho-vien-ve-thu-do-2.html.]
Chỉ nói đến Tâm Quân, không nói đến Tâm Tuệ, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết.
***
Nhà họ Viên.
Tâm trạng của Viên Tâm Tuệ rất không tốt, vừa vào cửa đã vứt ra một câu: “Con mệt rồi, con đi nghỉ đây.” Nói xong lập tức đi về phía phòng ngủ, nhưng lại bị Viên Chí Quốc gọi lại.
Viên Tâm Tuệ xoay người, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung, mang theo vài phần không cam lòng nhìn cha mình: “Hôm nay cha làm trò trước mặt nhiều người, nhục nhã con như vậy, bây giờ vẫn muốn dạy dỗ con sao?”
Hai hàng lông mày của Viên Chí Quốc nhíu chặt lại: “Con cảm thấy cha bảo con gắp cho chị dâu con vài miếng đồ ăn là đang làm nhục con à? Vậy khi con sai chị dâu gắp cho con thì sao?”
“Sao có thể giống nhau được!” Viên Tâm Tuệ tức giận đến mức cả người run rẩy: “Thẩm Húc còn chưa tính, cho dù không lên nổi mặt bàn, tốt xấu gì cũng là con ruột của bác gái, Điền Tùng Ngọc thì tính cái gì? Một thôn cô không biết từ nơi nào chui ra, mệnh tốt gả cho Thẩm Húc, một bước lên trời. Với xuất thân của cô ta, nếu không phải trời xui đất khiến, cô ta có thể vào trong khu tập thể Ngô Đồng sao? Sợ là ngay cả cửa ngõ thủ đô cô ta cũng không vào được.”
“Cô ta nhận được tạo hóa lớn như vậy, bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi, cũng nên tự mình hiểu lấy, cố gắng biểu hiện, hầu hạ tốt cho mọi người chứ? Nhưng cha nhìn cô ta xem, suốt cả quá trình cô ta tiếp đãi chúng ta thế nào? Nghiễm nhiên làm ra vẻ nữ chủ nhân, chỉ cô ta, cũng xứng sao?”
Viên Tâm Quân há to miệng, bị những lời này của chị gái mình làm cho chấn kinh.
“Chị! Vốn dĩ chị ấy chính là chủ nhà mà!”
Viên Tâm Tuệ liếc mắt lườm em gái một cái, thiếu chút nữa đã nổi giận. Đứa em gái này chưa bao giờ đứng cùng một phe với cô ta. Rốt cuộc con bé có hiểu mình có ý gì không?
Sao Viên Tâm Quân lại không hiểu, nhưng cô ấy chỉ biết trợn trắng mắt.
Viên Chí Quốc ngơ ngẩn nhìn con gái, một lúc lâu sau mới thở dài: “Mấy năm qua cha dạy con rất nhiều, nhưng con lại không học được chút nào. Còn dáng vẻ cao cao tại thượng, luôn cảm thấy mình ưu việt hơn tất cả của mẹ con, thì con lại học được mười phần. Con khinh thường Thẩm Húc, khinh thường Điền Tùng Ngọc, con dựa vào đâu mà khinh thường bọn họ? Chỉ bằng chút tài mọn của con? Hay là bằng con người nói như rồng leo làm như mèo mửa của con?”
“Cha! Con có phải là con ruột của cha không thế? Sao cha lại nói con như vậy?”
“Chính vì con là con ruột của cha, cha mới liên tục mắng cho con tỉnh lại. Tâm Tuệ, nếu con còn tiếp tục như vậy, người có hại sẽ chỉ là con thôi. Cha không muốn nhìn thấy con tự hại mình.” Khi nói những lời này, trong giọng Viên Chí Quốc mang theo vài phần mệt mỏi: “Chúng ta là người thân của con, mới sẵn lòng bao dung con, nhưng người ngoài sẽ như vậy sao? Không đâu, cho dù là người thân của con…”
Viên Chí Quốc há miệng thở dốc, lại ngậm miệng. Lời ông ấy chưa nói hết chính là: Cho dù là người thân, dù là cha ruột, sau nhiều lần như vậy cũng sẽ mệt mỏi.
Đáng tiếc Viên Tâm Tuệ chưa bao giờ hiểu khổ tâm của ông ấy.