Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 341: Nhà họ Viên về thủ đô (3)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 09:21:21
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bao dung con? Cha từng bao dung con sao? Hôm nay trên bàn cơm, cha làm vậy là bao dung con sao?” Viên Tâm Tuệ ấm ức rơi lệ, sau đó quét mắt nhìn về phía Viên Tâm Quân: “Từ nhỏ con đã biết cha thiên vị rồi, cha chỉ thương Tâm Quân, không thương con. Chỉ có mẹ là thương con thôi, nhưng cha lại đuổi mẹ đi! Con hận cha, con sẽ không bao giờ tha thứ cho cha!”

Viên Tâm Quân nghe thấy thế lập tức không nhịn được.

“Chị, trước đây khi cha mẹ ly hôn đã từng hỏi chị muốn ở với ai. Do chính chị chọn ở với cha, nếu chị không vui như vậy, cảm thấy cha không thương chị, chỉ có mẹ thương chị, vì sao không chọn ở với mẹ?”

Viên Tâm Tuệ sửng sốt, hai tay nắm chặt, hung tợn trừng mắt với Viên Tâm Quân.

Vì sao? Vì mẹ chỉ có hai bàn tay trắng, đi theo cha mới được đảm bảo.

Người em gái này đúng là sinh ra để khắc cô ta mà.

Viên Tâm Tuệ bị mất thể diện, thẹn quá thành giận, lập tức dậm chân, xoay người về phòng.

Nhưng vừa bước lên cầu thang, đã nghe thấy tiếng Viên Chí Quốc từ phía sau truyền tới: “Tâm Tuệ, con có bao giờ nghĩ tới, Điền Tùng Ngọc mà trong lòng, trong mắt con luôn khinh thường, đã dựa vào bản lĩnh của bản thân thi đỗ được đại học sư phạm không? Còn con thì sao? Năm trước con nói là do thời gian quá eo hẹp, chưa ôn tập tốt. Năm nay thì sao? Con coi thường vì Điền Tùng Ngọc là thôn cô, vậy chẳng phải con còn không bằng cả thôn thôn sao?”

Sắc mặt Viên Tâm Tuệ trắng bệch, thiếu chút nữa đã ngã từ cầu thang xuống.

“Tâm Tuệ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Xuất thân không thể đại biểu tất cả. Cố gắng của bản thân mới là quan trọng nhất. Đừng nghe lời mẹ con nữa, cẩn thận ngẫm lại xem, sau này con phải đi con đường nào. Đừng quên, trước khi về thủ đô con đã hứa với cha chuyện gì, con đã hứa sẽ không gây chuyện, sẽ nghe lời cha. Cha không ép con nhất định phải thân thiết với anh chị dâu họ, nếu không làm được con có thể hạn chế tiếp xúc với bọn họ, ai đi đường nấy, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng chuyện như hôm nay, cha không hy vọng nhìn thấy lần thứ hai.”

Viên Tâm Tuệ cắn răng, ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, răng rắc, một móng tay bị cô ta siết chặt đứt gãy, một tia m.á.u chảy ra, nhiễm vào tay vịn.

Dường như Viên Tâm Tuệ không hề cảm thấy đau đớn, chân chạy lên lầu nhanh hơn, vào phòng, đóng chặt cửa lại, nằm lên giường ôm gối òa khóc.

Nói thương cô ta, phê bình cô ta vì tốt cho cô ta! Giả, giả, tất cả đều là giả!

Nếu thật sự thương cô ta, vì sao cô ta thích Triệu Sâm nhiều năm như vậy lại không chịu giúp cô ta? Triệu Sâm là bạn học cùng cấp ba với cô ta, trên cô ta một khóa, cũng là con cháu cán bộ. Từ khi đi học, cô ta đã thích Triệu Sâm rồi, chỉ là khi ấy cô ta còn chưa lớn, tình đầu của thiếu nữ, vô cùng ngượng ngùng che giấu cảm xúc, không dám để bất kỳ ai biết chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-341-nha-ho-vien-ve-thu-do-3.html.]

Đặc biệt là khi ấy Triệu Sâm đã có bạn gái. Dù cô ta có thích nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Sau này, khi nhà bọn họ rời khỏi thủ đô, cô ta cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại đối phương nữa, không ngờ lại gặp được đối phương ở nơi đó. Khi ấy cô ta mới biết, nhà Triệu Sâm bị người ta hãm hại, gia đình bạn gái đã xảy ra chuyện, bạn gái đã chết.

Cô ta lại lần nữa không kìm nén nổi tình cảm trong lòng, không cảm thấy bi thương, ngược lại còn vui vẻ nghĩ cơ hội của mình tới rồi.

Nhưng Viên Chí Quốc không đồng ý, thậm chí còn không muốn ra mặt tranh thủ giúp cô ta.

Khi ấy nhà họ Thẩm thua cuộc, nhà họ Viên bị liên lụy, với tình hình lúc đó, đúng là cô ta không xứng đôi với Triệu Sâm, vì thế cô ta nhịn.

Nhưng sau này thì sao?

Nhà họ Thẩm phục hồi lại, nhà họ Viên nước lên thì thuyền lên. Đừng nói đủ để xứng với nhà họ Triệu, dù là nhà họ Lục cũng xứng. Nhà họ Lục còn muốn leo lên nhà họ Thẩm nữa là nhà họ Triệu. Huống chi bản thân nhà họ Viên cô ta cũng không kém.

Nhưng mà, Viên Chí Quốc vẫn không đồng ý.

Dù cô ta làm ầm ỹ hay tuyệt thực, Viên Chí Quốc vẫn lù lù bất động như cũ.

Viên Tâm Tuệ cắn răng, đây là cha ruột cô ta sao? Đã nến mức này rồi, cô ta đã đánh bạc cả tính mạng mình rồi, cha cô ta vẫn thờ ơ.

Vân Chi

Viên Chí Quốc không đáng tin, vậy thì cô ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi!

Dựa vào đâu một đứa thôn cô chân đất xuất thân từ vùng hẻo lánh lại có được cuộc sống tốt hơn cô ta?

Cô ta đứng dậy, rút ra một lá thư từ trong ngăn kéo. Đó là thư Thẩm Hướng An viết cho cô ta.

Viên Tâm Tuệ hít sâu một hơi

Cô ta đã quyết định, sẽ gặp mặt Thẩm Hướng An một lần.

Loading...