Năm 1994.
xuân về mặt đất, vạn vật sống . Tổng giám đốc khách sạn Kim Thái bận bận , chỉ huy nhân viên bố trí hội trường. Ông vô cùng coi trọng bữa tiệc khách hàng đặt tổ chức ngày hôm nay, từ kế hoạch tổng quan cho tới từng chiếc khăn lau miệng bàn đều ông kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, vô cùng cẩn thận.
Có nhân viên buồn bực, kéo đồng nghiệp khẽ thầm: “Tổng giám đốc hôm nay thế? Khách sạn chúng là khách sạn đầu khu vực phía bắc , mỗi tháng tổ chức bao nhiêu sự kiện, ở đây cũng năm năm , nhưng bao giờ trông thấy sự kiện nào khiến tổng giám đốc của chúng khẩn trương như .”
“Có thể khẩn trương ? Hôm nay chúng tổ chức tiệc cưới đó!”
Nhân viên A trợn trắng mắt: “Khách sạn chúng tổ chức tiệc cưới ít?”
“Xùy! là nhiều thật, nhưng bao giờ trông thấy nào tổ chức tiệc cưới còn bao trọn cả khách sạn ? Cậu hôm nay là ai kết hôn ?”
“Ai?”
“Con gái cả của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị.”
“Thẩm Thị? Không là Thẩm Thị chứ? Là sáng lập Thẩm Thực Ký và nhãn hiệu thời trang Gấu nhỏ Bối Bối ?” Nhân viên A hít sâu một : “Cô gả cho ai thế?”
“Nghe nhà trai họ Tạ, ông nội là cán bộ, lên chức bộ trưởng mới nghỉ hưu.”
“Cấp bộ trưởng?” Nhân viên A run lên: “Vậy con gái cả nhà họ Thẩm gả qua đó, chẳng là chính thương liên hợp ?”
“Chính thương? Phải cũng . nhà họ Thẩm cũng bối cảnh chính trị. Không vẫn luôn lan truyền chủ tịch Thẩm Thị là con cháu Thẩm Quốc Bình ?”
Nhân viên A tin: “Đó chẳng qua là lời đồn thôi, tin đồn mấy khi đúng sự thật ! Càng khỏi Thẩm Quốc Bình là ai? Là nhân vật trong sách giáo khoa, là hùng thể thiếu trong công cuộc kiến quốc. Sao thể là con cháu Thẩm Quốc Bình ?”
Nhân viên B liếc mắt đối phương một cái: “Trước đây cũng tin lắm, nhưng tổng giám đốc của chúng cũng là con cháu cán bộ cấp cao, là chuyện chúng đều . Bối cảnh là ông nhỏ, gia đình bình thường thể khiến ông coi trọng thế ? Cậu đừng là vì nhà họ Tạ.”
“Đương nhiên, nhà họ Tạ đúng là sức nặng thật, nhưng nếu chỉ như , nghĩ đến mức Tổng giám đốc để ý tới tiểu tiết như . Thấy , thi thoảng ông còn ngoài cửa sổ, còn xoa tay nhiều , lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi kìa. Hơn nữa, phát hiện ? Hôm nay nơi tổng giám đốc kiểm tra nhiều nhất, hỏi thăm nhiều nhất chính là mấy bàn tiệc chỗ nhà gái. Đặc biệt là, thể gả gia đình như nhà họ Tạ, cảm thấy thể xuất từ gia đình đơn giản ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-415-phien-ngoai-9.html.]
Nhân viên A khiếp sợ há hốc miệng, còn hỏi thêm gì đó, tổng giám đốc bắt đầu thúc giục: “Nhanh tay lên, đừng đó buôn chuyện nữa. Mau xong hết công việc chỗ , kiếm tra kỹ càng cho , đảm bảo hôn lễ hôm nay hảo đến từng chi tiết, thể xảy chút sai lầm nào, thấy ? Lời khó , nếu ai để xảy vấn đề gì, lập tức thu dọn đồ đạc cút xéo cho .”
Nghe thấy thế, ai dám buôn chuyện nữa.
Chín giờ.
Từng đoàn xe trang trí dải lụa trắng tinh lái qua đây. Xuống xe đầu tiên là cô dâu chú rể, đó là nhà họ Thẩm và nhà họ Tạ cùng khách sạn.
Không lâu , khách khứa lục tục tới tham dự, đều xe đến. Thập niên 90, xe vẫn là thứ trân quý, khung cảnh phô trương như khiến đều chấn kinh.
Nhìn đám cưới, Thẩm Húc cảm khái vạn . Mất công đây thấy ba nam ba nữ tụ tập, còn cho rằng Thẩm Song Yến đang yêu. Ai ngờ, nghĩ quá đơn giản, ai quy định trong đám bạn học tụ tập với Thẩm Song Yến thích? Hơn nữa, ba nam ba nữ cũng thể là ba đôi.
Thẩm Húc vui trừng mắt với Tạ Thầm, đồ heo thối , cải thìa tươi non nhà bọn họ sắp heo ăn .
Ánh mắt kiểu , mấy năm qua Tạ Thầm thấy nhiều , đều đáp bằng nụ tủm tỉm. Thẩm Song Yến thì khẽ chọc chọc Thẩm Húc.
Nghĩ đến mấy năm qua bao nhiêu khó Tạ Thẩm, đưa cho nhiều vấn đề khó, nhưng Tạ Thầm đều vô cùng nghị lực, kiên trì chống đỡ đến cùng, sắc mặt Thẩm Húc dần dần hòa hoãn , dắt tay Thẩm Song Yến bước về phía , giao cô cho Tạ Thầm.
Vân Chi
Tạ Thầm vô cùng nghiêm túc : “Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ đối xử với Yến Tử.”
Thẩm Húc gật đầu. Hắn tin điều , nếu từng trải qua nhiều khảo sát, Tạ Thầm xuất sắc về mặt, đặc biệt là nhân phẩm tuyệt đối qua cửa, thể đồng ý hôn sự ?
Xong bước , đó là cô dâu chú rể tuyên thệ.
Tạ Thầm bước đến gần Thẩm Song Yến, yên lặng thì thầm bên tai: “Anh theo đuổi em bảy năm, cuối cùng cũng cưới em về nhà! Anh chờ đợi cái ngày từ lâu !”
Thấy càng dựa càng gần, Thẩm Song Yến giận dỗi lườm một cái: “Đứng đắn chút, hôn lễ kết thúc !”
“Ai! Tuân mệnh, bà xã!”