Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 423: Phiên ngoại 16
Cập nhật lúc: 2025-05-21 06:46:10
Lượt xem: 205
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Tạ.
Lưu Mỹ Trân kéo tay Tạ Mậu, phân tích cho người nhà họ Tạ nghe: “Em biết, em không có bản lĩnh như chị Chu, không thể đóng góp ý kiến cho công ty anh Tạ. Nếu chị Chu thật sự có thể giúp đỡ anh Tạ, bắt em làm gì em cũng sẵn lòng. Nếu… Nếu thật sự không thể giữ lại đứa nhỏ này, em… Em cũng chấp nhận. Em chỉ sợ…”
Vân Chi
Cô ta mím chặt môi: “Em chỉ sợ em hy sinh đứa nhỏ rồi, chị Chu vẫn sẽ không giúp đỡ anh Tạ, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Không phải đứa nhỏ này hy sinh vô ích sao? Nếu chị Chu thật sự có biện pháp, sao hai năm qua công ty không khởi sắc, thời gian dài như vậy, chưa có sự xuất hiện của em, chị ấy không lấy ra? Khi ấy anh Tạ chỉ có mình chị Chu, vì sao chị ấy không giúp đỡ? Có phải vì… Có phải vì…”
Nói đến đây, người nhà họ Tạ, từ Tạ Nham, Lâm Ngọc đến Tạ Mậu đều ngơ ngẩn.
Đúng vậy! Chính Chu Song Oanh cũng nói, cô ta không còn biện pháp nào, nếu cô ta thật sự không còn “Đoán trước” được thì sao?
Lưu Mỹ Trân lại nói: “Em thấy chị Chu đã quyết tâm muốn ly hôn, nếu thật sự đưa ra tòa án, ồn ào quá sẽ không hay. Hơn nữa, tài sản bị đóng băng, công ty phải làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện giờ công ty đang rơi vào khốn cảnh, nhưng vẫn đáng giá hơn căn nhà kia và hai trăm vạn nhiều. Huống chi, nếu có thể vượt qua khốn cảnh này, công ty sẽ phát triển không ngừng, đến lúc đó, muốn bao nhiêu căn nhà, muốn bao nhiêu hai trăm vạn chẳng có?”
Cô ta cúi đầu, cánh mũi chua xót: “Anh… Anh Tạ, em không nỡ phá bỏ đứa trẻ, nó biết động rồi, em có thể cảm nhận được nó. Vừa rồi… Vừa rồi khi chúng ta nói không cần nó, nó còn đá em. Em biết nó đang muốn nói, nó muốn tiếp tục sống sót, muốn nhìn ngắm thế giới này… Anh Tạ!”
Từng tiếng anh Tạ, từng câu thằng bé, khiến Tạ Mậu mủi lòng, ôm chặt lấy Lưu Mỹ Trân: “Anh nghĩ sai rồi, thằng bé là đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta, là con trai trưởng của nhà họ Tạ chúng ta, không có lý nào lại xóa bỏ nó chỉ vì một người phụ nữ! Anh sẽ ly hôn! Chu Song Oanh cho rằng cô ta là ai chứ? Còn nói mấy năm qua nhà họ Tạ liên lụy cô ta. Anh không tin, không có Chu Song Oanh, công ty chúng ta không thể lớn mạnh.”
Lâm Ngọc cũng oán hận Chu Song Oanh: “Đúng! Chúng ta không thể để Chu Song Oanh nắm mũi dắt đi như vậy, nếu như thỏa hiệp vì không ly hôn, chuyện gì cũng nghe theo cô ta, dựa vào cô ta, sau này có phải cô ta còn đè đầu cưỡi cổ chúng ta hay không? Đừng nói mấy năm qua Chu Song Oanh không hề đưa ý kiến cho chúng ta, dù là hai năm trước, ý kiến của cô ta cũng không mang đến cho nhà chúng ta bao nhiêu lợi ích, nhiều lần để xảy ra vấn đề ở bước cuối cùng. Mậu Nhi nhà chúng ta có kém ai đâu, chẳng lẽ còn phải bám víu vào một người phụ nữ như Chu Song Oanh sao?”
Vợ và con trai đều nói như vậy, Tạ Nham xưa nay vẫn luôn xem thường phụ nữ lại càng cảm thấy Chu Song Oanh không hề có công lao gì, tất nhiên cũng không ý kiến. Tuy rằng tiếc nuối số tài sản phải chia cho Chu Song Oanh, nhưng vẫn tốt hơn ra tòa, bị tòa án đóng băng tài sản nhiều.
Vì thế, ngày hôm sau, khi lần thứ hai Chu Song Oanh tới nhà họ Tạ, Tạ Mậu đã sảng khoái ký tên vào thỏa thuận ly hôn, hai người ly hôn hỏa tốc, nên bàn giao tài sản thì bàn giao, nên sang tên thì sang tên.
Đến lúc này, Chu Song Oanh không còn liên quan tới nhà họ Tạ nữa.
Khoảng cách tới ngày c.h.ế.t kiếp trước của cô ta chỉ còn vài năm, trong lòng Chu Song Oanh hiểu rõ, khả năng “Tiên tri” của bình không còn nhiều nữa, cộng thêm tình hình thay đổi khác kiếp trước rất nhiều, chính cô ta cũng không dám tin tưởng sử dụng khả năng “Tiên tri” của mình.
Từ khi trọng sinh năm sáu tuổi, đến nay đã hai mươi năm, cô ta vội vàng dùng hết tất cả thủ đoạn, kết quả cuối cùng vẫn không được như ý.
Chu Song Oanh bắt đầu nghĩ lại, có phải mình đã sai rồi không? Rốt cuộc đời này cô ta trọng sinh vì điều gì?
Cô ta suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nghĩ ra được đáp án, nhưng cô ta hiểu rõ một điều, cho dù thế nào thì cuộc sống ở đời này cô ta cũng đã hạnh phúc hơn đời trước vô số lần rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-423-phien-ngoai-16.html.]
Đời trước, cô ta từng có thai hai lần, đều bị Lương Kiến Bình đánh sảy thai.
Đời này, cô ta có một cô con gái đáng yêu.
Cô ta nên suy nghĩ cho con gái mình, không thể liều lĩnh nữa.
Suy xét điểm này, Chu Song Oanh không tiếp tục dựa vào “Tiên tri” để làm ăn buôn bán.
Cô ta rời khỏi thủ đô, rời xa nhà họ Tạ, dùng hai trăm vạn mua bốn căn nhà ở thành thị cấp hai, đợi sau khi nhà cửa tăng giá, cô ta bán đi căn nhà ở Bằng Thành, mở một quán bán đồ ăn vặt. Chỉ là cô ta không giỏi về kinh doanh, cuối cùng khi đóng cửa số tiền đầu tư vào bị thua lỗ mất hai phần ba, chỉ vớt vát lại được một phần ba.
Cũng may cô ta còn bốn căn nhà khác, một căn để ở, ba căn khác có thể cho thuê, diện tích nhà ở còn rộng, đều thuộc khu vực tốt, tiền thuê nhà vô cùng khả quan, dựa vào số tienf này, cuộc sống của cô ta không tính phú quý nhưng cũng dư dả, đủ ăn đủ tiêu.
Nhà họ Tạ thì hoàn toàn trái ngược, sau khi Chu Song Oanh rời đi một tháng, Tạ Mậu cưới Lưu Mỹ Trân. Ba tháng sau, quả nhiên Lưu Mỹ Trân sinh cho nhà họ Tạ một cậu con trai, người nhà họ Tạ đều vô cùng vui mừng. Nhưng chuyện vui không kéo dài bao lâu, bởi vì Chu Song Oanh ly hôn lấy đi một khoản tiền lớn, khiến công ty đang lâm vào khốn cảnh càng gian nan hơn.
Nếu nhà họ Tạ nhanh chóng bán công ty đi, còn có thể kịp thời thu về một chút giá trị, cứu vãn được một khoản tiền.
Nhưng nhà họ Tạ không làm như vậy, trong lòng bọn họ hiểu rõ, tử bỏ công ty, chỉ sợ sau này bọn họ càng khó có cơ hội vực dậy hơn. Nghĩ đến Tạ Thầm, thậm chí nhà họ Thẩm vẻ vang bây giờ, bọn họ lại càng dồn hết hy vọng vào công ty, không muốn từ bỏ.
Hơn nữa, người nhà họ Tạ còn rất coi trọng bản thân, Tạ Nham và Lâm Ngọc đều đặt niềm tin mù quáng trên người Tạ Mậu, bản thân Tạ Mậu cũng tự cảm thấy như vậy. Có lẽ là vì khi còn nhỏ anh ta được khen ngợi nhiều, nên không tự nhìn rõ thực lực chân chính của mình, luôn cảm thấy mình có thể làm được. Bọn họ nhận định, khốn cảnh công ty gặp phải chỉ là nhất thời, chỉ cần cố gắng sẽ có ngày tốt lên.
Mang theo niềm ftin như vậy, bọn họ đầu tư tất cả số tiền có trong tay vào công ty, nhưng mà là không có quyết sách mang tới cơ hội vực dậy, chỉ có thể khiến cuộc sống nhà họ Tạ ngày càng sa sút.
Bọn họ kiên cường chống đỡ như vậy một khoảng thời gian.
Đến năm thứ ba sau khi Chu Song Oanh ra đi, nhà họ Tạ lại lần nữa phá sản. Giấc mở trở thành bà chủ nhà giàu của Lưu Mỹ Trân vừa chớm nở đã tan nát, sau này chỉ có thể đi theo chịu khổ với nhà họ Tạ, con cô ta cũng vậy.
Nghĩ đến thảm trạng của nhà họ Tạ, nghĩ đến cuộc sống hiện giờ của đứa bé kia và Lưu Mỹ Trân, Chu Song Oanh nhìn về phía con gái mình.
Con gái cũng giống cô ta, đều là người bình thường, không có chỉ số thông minh kinh người, cũng không có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, nhưng rất ngoan ngoan nghe lời, đặc biệt là rất tình cảm với cô ta.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Song Oanh hoàn toàn buông bỏ tất cả “Hùng tâm tráng chí” đã từng mơ ước trước kia.
Quãng đời còn lại, thế này là đủ rồi.