Giọng của lạnh lùng, vô cùng khí thế chằm chằm bà .
Mẹ Trần tức tối: "Tống Văn Cảnh, cháu mù ?" Không thấy bà giữ con gái thím ?"
DTV
Mẹ Tống và thím ba Tống cạnh đó kéo Trần Kiều Kiều , còn : "Chị dâu, hiểu lâm cả thôi, bà thông gia chỉ hỏi chuyện Kiêu Kiêu, kích động thôi ."
Có thể , tình hình trong phòng lộn xộn.
Diệp Mạn Tinh thấy tiếng , thấy tình huống trong phòng. Cuối cùng, cô thấy nam chính bế con gái tới, dừng bên cạnh cô.
Đôi mắt như làn thu thủy của cô sang nam chính. Đôi mắt đó, sóng nước trong mắt cho trái tim con rung rinh, cô sắng giọng: "Nhìn gì mà ."
Không chứ? Đối phương cưới ? Sao tự dưng mọc lắm chuyện thế .
Hai trong phòng tách , Tống Văn Cảnh thấp giọng : “Vợ , hai nhà Tống - Trần chỉ là quen thôi, thật tại cô như ?”
“Về phía vợ, lát nữa sẽ chuyện với , em chỉ cần điều gì khiến em vui là ."
Diệp Mạn Tinh cũng thèm để ý tới cô , chỉ dùng đôi mắt xinh chằm chằm. Mãi cho đến khi bắt mềm lòng, sự thương xót cũng dâng lên.
Cô bèn nhà.
Mãi một về Tống Văn Lâm mới tiếng cãi vã tranh chấp trong phòng, bèn hóng hớt tới:
“Anh , để em bế cháu cho, xem sắc mặt chị dâu và thím Diệp kìa.”
Vứt lời, một cú đá c.h.ế.t quét qua, Tống Văn Lâm hét lên một tiếng: “Anh , g.i.ế.c , em là em ruột của đấy.”
Mẹ Diệp hậm hực trong phòng khách, Diệp Mạn Tinh thèm để ý đến bà , mà hễ thấy cô là bà càng điên tiết hơn, dù thế nào cũng bắt cô ôn thi bằng . Diệp Mạn Tinh đành ngó lơ bà .
phận con rể như Tống Văn Cảnh đương nhiên thể để mặc vợ như . Anh phòng hôn vợ một cái, dỗ dành vợ một hồi cùng phòng khách. Diệp Mạn Tinh chỉ dừng ở cửa mà .
Tống Văn Cảnh bế Tống Bối Bối tới, rót một chén cho vợ, đối diện với bà , giọng bớt sự sắc bén và lạnh lùng: “Mẹ, con đang lo lắng điều gì?" Mẹ Diệp vui : “Lo lắng? Với phận của con, chẳng lẽ con chuyện gì xảy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-455.html.]
“Mẹ, công kích nghề nghiệp của khác gì?"
Diệp Mạn Tỉnh bế con trai phòng, một câu, Diệp lập tức im lặng.
Tống Văn Cảnh thấy vợ bảo vệ thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào nhưng để lộ ngoài. Anh dậy dỗ vợ xuống, lén nắm lấy tay cô, hiệu cho cô đừng gì.
Mặc dù tính cách thường ngày lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng khi thực sự xoa dịu một bậc bề thì khéo léo.
Suy cho cùng thì cũng là vợ, vợ và ruột của .
Tống Văn Cảnh nhẹ nhàng nắm tay vợ, với giọng từ tốn hơn: “Mẹ, nếu Tinh Tinh việc gì thì chắc chắn là vì cô thích và chứ vì con thấy nên bắt cô ."
“Con thấy trong nhà một việc chăm chỉ là , thực cô cần ngoài việc, chỉ cần mỗi ngày ở nhà chờ con về là . Mà con, về đến nhà, thấy vợ con sống vui vẻ là con hạnh phúc lắm .”
Diệp Mạn Tinh đưa tay nhéo eo nam chính, nhưng nhéo đàn ông bắt lấy.
Giọng của dường như tràn đầy sự đau lòng: “Mẹ, Tỉnh Tinh mỏng manh, da dễ dị ứng, dễ đau bụng, thậm chí còn dị ứng đến mức hôn mê, mỗi như là lòng con quặn thắt."
Vừa , bàn tay to lớn ấm áp của ôm lấy cô, lúc đó thực sự hôn cô.
“Với tình trạng như thì nhất là nên ở nhà, nhưng con sẽ ép buộc cô .”
Mẹ Diệp sửng sốt, bà thực sự tình trạng sức khỏe của con gái tồi tệ như .
Trước đây, bà chỉ quan tâm đến thành tích, ngoại hình và những phép tắc cư xử của con gái mà thôi.
“Cô thích thi, thi nên con mới ủng hộ cô . Nếu chỗ nào thiếu sót nào cần bổ sung, con sẽ nhắc nhở.”
Tống Văn Cảnh tiếp: “Còn chỗ nào cô đúng, con sẽ sửa. Không con trách móc, ép buộc khống chế cô .”
Diệp Mạn Tinh yên lặng.
Ngay cả cặp song sinh trong phòng cũng phối hợp kêu lên “ô ồ", căn phòng tràn ngập những âm thanh líu lo của hai đứa trẻ.
Chị dâu Thẩm Tú Lệ thì ngạc nhiên, nhưng cũng gì. Mẹ chồng tính cách mạnh mẽ, nếu nào đến bà thì bà sẽ lên tiếng.