Dù họ cũng một vài đứa con.
Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng vẫn còn chút buồn bực: "Vợ, thể ghen ?"
Ha ha.
Diệp Mạn Tinh biểu cảm của nam chính cho thích thú.
Đôi mắt của cô chằm chằm , đột nhiên gật đầu: "Được, ."
" nếu cảm thấy thoải mái, chuyện gì, thể hỏi, em nghĩ gì đây?"
Cô chống cằm, nghiêng đầu nam chính, cô mơ hồ cảm thấy vợ chồng với con cũng là bất biến, còn nhiều điều thú vị.
Tống Văn Cảnh ánh mắt tin tưởng của vợ chằm chằm, suýt nữa đè nén những nghi ngờ trong lòng xuống.
Cuối cùng, kìm : "Vợ, hình như em một hộp củi đào, em thứ đến chỗ thanh niên tri thức Triệu ở thành Đông để lấy là thứ ?"
Tống Văn Cảnh khởi động xe, thích thứ mất kiểm soát, đặc biệt là những thứ liên quan đến vợ.
Ghen tuông vẫn thứ yếu, điều chính là sự an , kiểm soát .
Diệp Mạn Tinh gật đầu: " .”
DTV
Cô vân luôn chuyện mà, nam chính ghen vì chuyện ? Không đến mức đó chứ. Tống Văn Cảnh bật nhạc trong xe, giả vờ như để tâm, hỏi: "Hình như trong đó một bức tranh."
Diệp Mạn Tinh lúc đang uống nước, khi thấy lời thì suýt nữa sặc.
Sau khi nhận , Diệp Mạn Tinh : "Anh ba, lẽ ghen vì chuyện ?"
Tống Văn Cảnh suýt lời của vợ cho nghẹn họng, cuối cùng cũng che miệng ho khan: "Em là vợ của ."
Có thể ghen, ghen tuông là điều bình thường, hơn nữa cũng là ghen tuông.
Anh thực sự thích vợ che giấu điều gì đó với , sợ rằng điều gì đó sẽ vượt khỏi tâm kiểm soát.
Sự hấp dẫn của vợ đối với là chí mạng, còn vợ xảy chuyện thì phát điên lên ?
Ha ha.
Ha ha ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-718.html.]
Diệp Mạn Tinh liên tục, nước mắt suýt nữa trào .
Diệp Mạn Tinh: "Anh ba, ý là bức chân dung nhân vật , bức chân dung , chính là như thế . Anh thực sự là mà em nhung nhớ trong lòng."Người nhớ nhung cả ngày lẫn đêm."
Đôi môi đào xinh của Diệp Mạn Tinh cố ý lời , đột nhiên đàn ông dừng xe, chặn hết lời của cô.
Một nụ hôn ướt át.
Môi Diệp Mạn Tinh hôn đến nỗi sưng lên . Đợi khi nọ buông cô , cô mới ôm bụng to: “Anh ba, dáng vẻ của thật đáng yêu.”
“Quay về, em sẽ cho bức tranh.” Đợi đến lúc mặt nọ càng lúc càng đen , Diệp Mạn Tinh mới che miệng nín .
Người nọ nghiêm túc đáp cô.
Diệp Mạn Tinh ôm tâm trạng sung sướng về.
Sau khi hai về, cô định lấy bức tranh thì tới gián đoạn.
Bức tranh là do phú nhị đại Hồng Kông – Thang Vĩ tìm vẽ đấy, mà cô là đầu tiên liên quan đạt đào chi.
Diệp Mạn Tinh ngờ nam chính ăn dấm chua với bức tranh .
Cô mở bức tranh , chỉ bóng lưng mang theo sát khí, nghiêm nghị của đàn ông đó, : "Anh ba, bức tranh là , yên tâm...” Chưa?
Còn xong hết, thì gõ cửa phòng, do bọn họ cũng mật nên cửa khóa ở trong, thế là bên ngoài đẩy .
Tống Thanh Kỳ ánh mắt của ba, chị dâu chằm chằm: ...?
Làm gián đoạn gian mật của chị, bỗng thấy ngượng, chỉ cánh cửa: “Em chỉ gõ nhẹ thôi, ai ngờ lực tay mạnh nên cửa đẩy ."
Ánh mắt ba quá lạnh lùng, Tống Thanh Kỳ vội vàng giải thích.
Hết đến lân khác thật trùng hợp, bức tranh hai mở đẩy cửa là Tống Thanh Kỳ thấy .
Chỉ liếc mắt , Tống Thanh Kỳ thấy bức tranh vẻ quen.
Dường như bản khám phá bí mật gì đó, Tống Thanh Kỳ: “Anh, chị dâu, em phiền hai ha?"
Diệp Mạn Tinh mà thấy bất lực: ..., cũng , còn hỏi phiền ?
Cô lắc đầu, đôi mắt xinh , : “Không, chỉ là chúng tìm một , ba của chút hiểu lâm...” Còn dứt câu, cô thấy một vài tiếng ho hắng giọng vang lên.