“Ừ, lúc chồng đưa cho, em với trong công ty việc cần xử lý, mới chịu cho em ngoài."
Cô ở ghế lái phụ, bình nước màu xanh quân đội xe còn dính bùn, bộ quân phục rằn ri màu xanh đàn ông cũng dính đây bùn.
Diệp Mạn Tinh tuỳ ý hỏi:
“Anh ba, chẳng lẽ thành nhiệm vụ lập tức chạy về nhà ư?”
Tống Văn Cảnh khởi động máy, xe lăn bánh từ trong nhà chạy ngoài, cô thế, cổ họng của đau như d.a.o cứa, tuỳ ý uống một một ngụm nước, lúc mới đè cơn đau ở cổ họng.
“Vẫn , bọn Cố Nguyên bàn giao nhiệm vụ , nào ngoài nhiệm vụ cũng một đến hai ngày nghỉ ngơi, tình huống bên em nên về .”
Nói , đưa bình nước cho cô.
Lúc Diệp Mạn Tinh đưa tay nhận lấy, tay cô đàn ông nắm chặt:
“Vợ đừng sợ, đây, em cô đơn .”
Tay lớn, nóng, còn vết chai mỏng, là đôi tay quanh năm cầm súng.
Cô mặc cho đàn ông nắm tay rút về, chỉ :
DTV
“Anh ba, lái xe đàng hoàng .”
Tâm trạng cô đang . Vốn cô cho rằng nam chính thể ở cạnh cô khi lôi kiếp đến, kết quả, đến đón cô , còn cố ý lái xe đến nữa.
Đây là một niềm vui bất ngờ.
Lần cô chạy đến ngọn núi ở ngoại ô phía tây, chỉ chạy sâu trong núi thì sét đánh mới trúng vô tội.
Nói thật lòng, cô tuyệt đối thể quen thuộc đường núi hơn nam chính, cô chuẩn tinh thần đêm sẽ sẽ gặp chút phiền phức, kết quả nam chủ đến .
Xe lao thẳng khỏi khu đô thị chạy về ngoại ô tây, dọc đường , Tống Văn Cảnh an ủi vợ:
“Vợ ơi, em chỉ cần đến nơi là , chân núi canh giữ, em cứ yên tâm.”
Diệp Mạn Tinh nghĩ, đợi lát sét đánh, lẽ ăn cũng ăn nổi, lúc còn đang ăn đào, cô còn đưa hai trái đào cho nam chính, để rảnh rỗi cũng ăn cho ngọt miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-802.html.]
Nào ngờ lúc nam chính lái xe tập trung quá, ăn gì cũng , còn quăng lôi cho cô nữa.
Diệp Mạn Tinh ngờ vực:
“Có canh giữ là ?"
Tống Văn Cảnh đưa bình nước qua:
“Em đừng căng thẳng, chuyện của em chú ý, cục An ninh Quốc gia sẽ sơ tán đám đông."
Tim Diệp Mạn Tinh run lên, chuyện kinh động đến cục An ninh Quốc gia ?
cô nhớ đến cả Tống Thanh Nguyên mà Tân Lâm , là bộ phận bảo mật đặc thù của cục An ninh Quốc gia, cô còn tìm kiếm , liệu việc khiến đối phương chú ý ?
Vậy bây giờ cô còn yên , ai đến phiền cô, là nhờ nam chính nhúng tay bên trong?
Diệp Mạn Tinh nghiêng đầu đánh giá :
“Anh ba, gọi thẩm vấn ư?"
Tống Văn Cảnh: Sao mà nhạy bén thế.
Tống Văn Cảnh gật đầu, khái quát về tình huống khi , thật cũng chỉ để nắm rõ tình huống thôi, vợ chuyện , bên cũng chỉ khen thưởng thôi.
Anh ý của cấp .
“Ý của lãnh đạo bên là quốc gia sẽ bảo vệ những chuyện gia chút kỹ thuật đặc thù như chúng trong lúc chúng cần, nếu như lúc quốc gia cần đến chúng , hy vọng chúng thể tay giúp sức."
Diệp Mạn Tinh ăn đào cũng thấy ngon nữa:
“Anh gì đặc biệt ?”
Cô tính cẩn thận mà. May mắn , những gì nam chính là điều cô thể cho khác , Diệp Mạn Tinh thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Vợ ơi, kỹ thuật độc đáo thể giúp cây trồng phát triển của em mang đóng góp to lớn cho khu công nghiệp kinh tế của thị trấn Hồng Kiều và cả trang trại quân đội ở căn cứ biên giới đó, đất nước thể để chú tới sự tiến bộ kỹ thuật lớn như ?"
Còn một điều , thật một trong những nguyên nhân chính mà lúc đồng ý gia nhập Cục An ninh Quốc gia là vì vợ.