Diệp Mạn Tình dám mạo hiểm, bèn dẫn mấy đứa nhỏ xuống núi. Trong lúc ở cùng đàn ông trong bệnh viện để hồi phục vết thương, Diệp Mạn Tinh cũng ngừng chú ý đến tình hình núi.
Cô chỉ lân Cục Công an và quân đội bắt , nhưng mấy ngày vẫn bắt xong, cô chặc lưỡi: “Nhiều quá nhỉ?"
Tiểu Cao : “Đây là việc mà đoàn trưởng và sắp xếp từ , nếu bắt nhiều như , cũng thể giải cứu con tin."
“ , trung đoàn trưởng Cố , khi lữ đoàn trưởng Tống tỉnh , sợ là vẫn núi
một chuyến.”
Tiểu Cao phụ trách chăm sóc Tống Văn Cảnh, lẽ là sợ chị dâu cô đơn nên thỉnh thoảng cũng tiết lộ một vài tin tức cho cô .
Diệp Mạn Tinh hiểu : “ Văn Thư nhà chúng thất lạc?"
Tiểu Cao rõ chuyện , ngập ngừng : “Có lẽ cô bắt lúc ở nước ngoài.”
Diệp Mạn Tình giường bệnh, “ô” một tiếng, thầm nghĩ chồng sẽ lo lắng đến c.h.ế.t mất. Cốc, cốc, cốc.
lúc , gõ cửa.
Vừa đưa mắt sang, họ thấy Tân Lâm trong bộ vest lịch sự, theo là Bối Bối và Đoàn Đoàn chơi về.
DTV
“Mẹ, cha khỏe hơn ạ?"
Diệp Mạn Tinh xổm xuống, bế con lên, giải thích: “Bác sĩ khá hơn , buổi chiều thể sẽ tỉnh ."
Hai cục bột nhỏ ngọt ngào rằng bọn chúng sẽ đợi ở đây. Tân Lâm đột nhiên lên tiếng: “Tinh Tinh, chuyện với cô.”
Vừa , đưa tay về phía cô, cánh tay ẩn hiện mạn đà la màu đen đập mắt, Diệp Mạn Tinh trợn to hai mắt.
Vậy , Tân Lâm thực sự là hoa đồng hành của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-872.html.]
Diệp Mạn Tinh ngạc nhiên kêu lên: “Phong Phong?" Nghe âm thanh quen thuộc , Tân Lâm lập tức ôm cô lòng, gọi: “Đào Đào”.
Bọn họ xa cách quá lâu, lân Tân Lâm chuẩn , buộc gặp mặt cô, vốn tưởng rằng cô sẽ nhận nhanh như , nhưng ngờ rằng cô lập tức gọi phận của .
Ngay cả tính tình như Tân Lâm cũng khỏi kích động, cái ôm chờ đợi bấy lâu nay lấy nhiều sức lực của , thậm chí còn buông cô .
Tuy nhiên, Tân Lâm và Đào Gia là hai bổ sung cho , giờ họ đang trong phòng bệnh, nếu thấy thì sẽ gây rắc rối cho cô gái nâng niu. Vì , cái ôm chỉ vỏn vẹn trong giây lát.
trong phòng vẫn còn Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn, hai cục bột nhỏ cha Tân.
Tống Bối Bối còn lên tiếng.
Tống Đoàn Đoàn hai gọi: “Cha Tân." Tân Lâm cúi đầu, đang giải thích với hai cục bột nhỏ, thì bên ngoài chợt gõ cửa: “Bối Bối, Đoàn Đoàn."
Một cái đầu thò từ ngoài cửa, Đào Gia thì còn thể là ai?
Đoàn Đoàn ngoài: “Chú Đào?"
“Đi thôi, chú sẽ đưa các cháu chơi."
Chẳng Đào Gia thế nào mà dụ hai cục bột nhỏ ngoài chơi.
Trong phòng lúc chỉ còn hai , chính xác là còn một đàn ông vẫn đang mê man.
Tân Lâm liếc Tống Văn Cảnh, chỉ tay ngoài, : “Chúng ngoài chuyện ."
“Vậy ba thì ?" Diệp Mạn Tinh do dự. Thật , bên ngoài nhiều canh gác, cho nên cô cũng cần thường xuyên trông chừng đàn ông . Tuy nhiên, dù đàn ông đó cũng là vì cứu cô mới thương, vì tiện đưa gian, Diệp Mạn Tinh cho nam chính uống một ít nước linh tuyền để bảo vệ .
Bác sĩ cũng đến khám và rằng vết thương gần như lành, sở dĩ nam chính vẫn tỉnh là vì bản tỉnh .
Tân Lâm cũng xem xét vết thương của Tống Văn Cảnh, đó xem xét các liệu khác , cuối cùng : “Vết thương vấn đề gì, tỉnh , hẳn là liên quan đến căn bệnh cũ của , chắc sẽ sớm tỉnh thôi, cô đừng lo lắng."
Sau khi giải thích tình huống thể xảy với Tống Văn Cảnh, Tân Lâm mới nhắc đến việc huyết thống hoa đào tinh của cô lộ cần giải quyết.