Mất mắt kính bảo bối, cơ hồ ông thấy rõ bất cứ thứ gì.
Ông lão bước về phía vài bước, đỡ lấy kệ sách, quên mất chính còn ở băng ghế, cả suýt nữa đạp hụt trung, Tạ Minh Đồ Tay mắt lanh lẹ chạy nhanh tới đỡ ông lão .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Cẩn thận!”
Vừa động tĩnh, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ tới hướng bên , lúc thấy ông lão và đống hỗn độn mặt đất.
“Ông ơi, ông việc gì chứ.” Tô Hiểu Mạn nhặt lên mấy quyển sách và chiếc mắt kính rơi vỡ của ông lão, cô đặt mắt kính trong tay ông lão.
Ông lão ăn mặc và khí chất như một học thức, rõ ràng là một công tác văn hoá, lẽ là một vị thầy giáo trong trường học.
“Đôi kính vỡ , thấy rõ.” Vương Hoài Tiên cau mày, nghĩ tới một ông lão như chính hôm nay sẽ gặp chuyện như , “Người trẻ tuổi, cảm ơn hai .”
Vương Hoài Tiên mắt kính, quá rõ ràng một nam một nữ mắt , ông giọng hai , suy đoán bọn họ thể là hai học sinh.
“Hiện tại lão già thấy rõ lắm, thể phiền toái hai vị đưa về nhà , nhà ở ngay gần đây, trong nhà mới mắt kính để đổi ……”
Nếu mượn sách, cũng dạo trong thư viện thành phố hơn nửa ngày, hai Tô Hiểu Mạn đương nhiên ngại chút chuyện nhỏ tốn sức gì.
Hai bọn họ cùng đưa Vương Hoài Tiên về nhà.
“Vương lão , nhà ngài chắc là ở phía .”
“Ai, đúng , đúng là ở phía , xa, tìm chìa khóa xem, đây, chìa khóa.”
Tạ Minh Đồ tiếp nhận chìa khóa tay lão , mở cửa , đỡ lão , ánh mi mắt, vẫn là từng hàng kệ sách tường , Tô Hiểu Mạn tìm mắt kính dự phòng ở bàn việc của ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-180-uyen-bac.html.]
khi mang Vương Hoài Tiên lấy mắt kính, thế giới mơ hồ nháy mắt rõ ràng, ông thấy rõ hai đưa ông trở về .
Sau khi Thấy rõ diện mạo hai , hiện tại trong lòng ông cảm thán một câu, là một cặp trai gái.
Người , tâm địa cũng thiện lương.
Phỏng chừng chính là một đôi học sinh đang yêu , xứng đôi.
Vương Hoài Tiên cảm tạ hai bọn họ, “Cảm ơn hai đồng chí bụng đưa ông lão về, hai là học sinh chuyên ở gần đây ?”
Tạ Minh Đồ thành thật : “Không .”
Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu, ở trong lòng âm thầm phun tào, bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường nghiệp tiểu học ở nông thôn mà thôi.
Nghĩ , Tô Hiểu Mạn liền nhịn .
Cô đại khái lướt qua sách của Vương Hoài Tiên, kệ sách đủ các loại sách văn học khoa học còn cả sách nước ngoài, suy đoán ông cụ thể là một thầy giáo bác học học thức uyên thâm.
Vương Hoài Tiên học thức uyên bác, từng là thầy giáo đại học địa phương, còn từng vượt đại dương, tinh thông ngôn ngữ của bốn quốc gia, mấy năm tạm dừng công tác, phân công tới nhà xưởng lao động, gọi về, hiện giờ một ít công việc phiên dịch văn học nước ngoài .
“Lão , ngài cất giữ nhiều sách quá.” Tô Hiểu Mạn cảm thán một câu tự đáy lòng .
Nhắc tới sách của chính , Vương Hoài Tiên đúng là đắc ý, ông là một yêu sách, trong nhà thể tiền tài, nhưng là thể thiếu từng hàng sách .
“Lão , chúng thể mượn hai quyển sách ở chỗ của ngài mang trở về ? Hai chúng tới thư viện thành phố , vốn dĩ mượn mấy quyển sách trở về , nhưng mà bởi vì thành phố, nên thẻ mượn sách.”
Nghe cô như , Vương Hoài Tiên gật đầu đáp ứng, bản ông vô cùng thích những thanh niên thích sách, : “Có thể chứ, nếu mà hai thích, liền lấy hai quyển mà , nhưng mà hiện tại nhiều nhất ở chỗ , vẫn là một ít sách văn học nước ngoài, đủ các phương diện, bên là phương diện về toán lý hóa……”