Hai đến thành phố tiêu tiền xe buýt, tốn kém, nhưng nếu hai thể giúp ông Vương dịch bản thảo, kiếm thêm một ít phí dịch thuật thì cần lo về tiền vé xe nữa.
Đồng thời cũng thể giúp đại đội mua một máy khâu cũ trở về, gần đây Tạ Minh Đồ cũng thường xuyên đến đại đội giúp ở đó sửa chữa các công cụ và phương tiện như máy kéo, của bên đại đội quý hai vợ chồng họ, vì hai họ cũng dễ dàng lấy thư giới thiệu lên thành phố.
Sau khi rời khỏi nhà ông Vương, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ xách theo đồ đạc đến thư viện thành phố, cầm thẻ mượn sách mới lò mượn ba quyển sách, đó hai đem đồ vật gửi ở ngăn giữ đồ công cộng, nắm tay dạo quanh thành phố.
Giống như những cặp đôi bình thường khác đang hẹn hò.
Rốt cuộc, hiếm khi cơ hội đến thành phố chơi.
Trong thành phố những tòa nhà cao chọc trời, những con đường rộng rãi, Tạ Minh Đồ dòng xe cộ qua đông đúc, bên tai vô âm thanh như tiếng còi xe ô tô, tiếng chuông xe đạp,...Ở trong thành phố thấy nhiều thứ mới lạ, chẳng hạn như những chiếc ghế sofa , nhà vệ sinh tự hoại,...
Lúc xây cho Mạn Mạn một ngôi nhà giống như nhà họ Chu, nhưng bây giờ suy nghĩ của dường như đổi.
Lúc trời cuối thu, hai bộ đến một con đường lớn nhiều cây bạch quả, con đường ít xe qua , xung quanh thật yên tĩnh, mặt đất phủ đầy những chiếc lá bạch quả vàng óng, trông thật .
Có một đôi nam nữ trẻ tuổi đạp xe qua con đường bạch quả , bánh xe chạy thảm lá vàng tạo những tiếng vang sột soạt, những chiếc lá vàng rơi đầu vai của họ.
Tô Hiểu Mạn ở ven đường, vô cùng hâm mộ, Tạ Minh Đồ thấy thì dặn cô đợi ở đây, bản thì chạy chỗ nào mượn một chiếc xe đạp, dừng xe mặt Tô Hiểu Mạn, ý bảo cô lên xe.
“Anh lấy chiếc xe ở thế?” Tô Hiểu Mạn ở ghế ôm eo Tạ Minh Đồ.
“Anh mượn của khác.”
“Anh mượn kiểu gì vây? Xe thể mượn dễ như ? Người sợ mượn xong trả ?”
Khi cô ôm lấy eo , khóe miệng của Tạ Minh Đồ tự chủ nhếch lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-187-em-la-vo-cua-anh.html.]
“Anh với , mượn xe để dỗ dành vợ , nếu dỗ cô , vợ sẽ chạy mất.”
Tô Hiểu Mạn đ.ấ.m một phát lưng , tức giận : “Cần em nhắc nhở một chút ? Anh vẫn vợ đấy.”
Bây giờ em mới chỉ là yêu của .
"Mạn Mạn chính là vợ của ."
"Ai đang phía ôm , đó chính là vợ của ."
Tạ Minh Đồ cùng vợ đạp xe qua con đường rụng đầy lá bạch quả, gió thu mang theo chút mát lạnh khẽ lướt nhẹ qua hai má, khiến hai cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hôm nay chỉ mặc một chiếc áo dài tay màu đen, lúc Tô Hiểu Mạn từ phía ôm lấy eo của , thể dễ dàng cảm nhận cơ bụng ngày càng rắn chắc của qua lớp vải mỏng, nếu như gồng lên sẽ vô cùng cứng rắn, chọc đều cảm giác gì.
Tô Hiểu Mạn mặc chiếc áo khoác xe, lúc gió thu thổi qua, cơn gió luồn qua tay áo thổi khắp cô khiến cô nhịn nắm chặt ống tay áo .
Nhiều khi cô thật ghen tị với cơ thể nóng bỏng của Tạ Cẩu Tử, khi cửa hỏi nhiều , đều lạnh, bây giờ ôm mới phát hiện xác thực cảm thấy lạnh, cả giống như cái túi sưởi khổng lồ , tỏa nhiệt xung quanh.
Ôm lấy eo , Tô Hiểu Mạn áp má lưng , trong lòng chợt xuất hiện cảm giác lãng mạn, ngọt ngào khó diễn tả bằng lời, cô nhịn mà nở nụ .
"Mạn Mạn, đằng xuống dốc."
"Vậy lái cẩn thận một chút, nếu em ngã, buổi tối cho ăn cơm."
Trong lòng Tô Hiểu Mạn ôm tài liệu, ngoài những tài liệu cần phiên dịch, còn một giấy xét nghiệm ADN.
Hai lấy kết quả kiểm tra.