Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, đừng gạt con, cái khác, chính là thấy Đường Kiến Cường cũng ăn như .
là một cái dày đại vương.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hiện tại trai của tới, , hai đều cái dày đại vương, ăn siêu cấp nhiều.
Cô lấy thêm đồ ăn, hai em ở bên ăn bí đỏ nướng, Khương nhị ca ở bộ đội ăn bí đỏ nấu tới phát ngán, thứ thấy nhất ở bên ngoài chính là bí đỏ, thấy Tạ Minh Đồ ăn từng miếng từng miếng thơm thơm giòn giòn nên cũng ăn cùng luôn.
Vì thế hai em bọn họ cùng bí đỏ ăn nướng.
Đừng , vỏ giòn giòn, ăn còn khá ngon, em dâu của đúng là sáng tạo, nhà bếp trong quân doanh mà thể nấu bí đỏ ăn ngon như thì quá.
“Mạn Mạn nấu đồ ăn ngon.” Hiện tại mỗi ngày Tạ Minh Đồ đều ăn đồ ăn do Tô Hiểu Mạn khiến hạnh phúc đến mức nổi bong bóng hồng, đây là những ngày tháng mà tới mơ cũng dám mơ.
Nếu thể lập tức tới hai mươi tuổi, lập tức lấy giấy chứng nhận với Mạn Mạn thì càng .
Tạ Minh Đồ cũng thống khổ phát hiện, bởi vì Mạn Mạn nấu ăn quá ngon, chính cũng bắt đầu ăn càng ngày càng nhiều…… Trước ở nhà là nhiều phần cho lắm, hơn nữa cũng thể ăn, cũng chỉ ăn lung tung một chút, đói bụng lên núi tìm đồ ăn, bởi vì tay nghề chính , Tạ Minh Đồ vẫn luôn ăn tính là nhiều.
Trước khi quen Mạn Mạn, vẫn luôn cảm thấy ăn cơm chính là chuyện lấp đầy bụng mà thôi, nhưng là hiện tại…… càng ngày càng cảm thấy ăn cơm là một loại hưởng thụ đặc biệt.
Nhịn ăn càng ngày càng nhiều.
“Thằng nhóc em cũng phúc khí lắm đấy.” Trong giọng của Khương Lôi Ngạn khỏi lộ vài phần hâm mộ, đứa em trai của thật lợi hại, tuổi còn nhỏ mà tìm cho chính một vợ xinh như , lớn lên , nấu ăn ngon nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-247-doc-hieu-sach-tieng-anh.html.]
Tạ Minh Đồ là tán đồng, cảm thấy trai rốt cuộc vài câu tương đối dễ .
Tô Hiểu Mạn xào thêm hai món đồ ăn cho họ, miễn cưỡng mới kết thúc một bữa cơm trưa, khi ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi, Khương Lôi Ngạn rằng đó bọn họ cùng về nhà họ Khương một chuyến, “Để cha gặp em.”
“Sáng nay cha còn gọi điện cho , trong điện thoại dặn dò nhất định mang em trở về, cũng gặp ông bà nội nữa.”
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đồng ý .
Có lẽ Khương Yến Đường cũng sẽ theo về nhà họ Khương, nhưng mà hai cũng hỏi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy là vô luận thế nào, Tạ Minh Đồ cũng nên trở về gặp cha ruột của chính một , còn trai chị gái và ông bà nội của nữa.
Sau khi ăn uống no đủ, Khương Lôi Ngạn thả lỏng , tuy rằng cả vẫn là đau nhức, thể mỏi mệt buồn ngủ, là kiểu ở nơi nào cũng thể ngủ , vẻ như , cũng ngại tạm chấp nhận ngủ ở mặt đất một buổi trưa.
Trong lúc mơ hồ hình như qua trong phòng một vòng, ánh mắt nhịn dừng ở máy may, đương nhiên, thứ hấp dẫn sự chú ý của cũng máy may, mà là một quyển sách để máy may.
Trong nhà của hai đứa học sinh tiểu học hình như còn vài quyển sách.
Lòng hiếu kỳ của Khương Lôi Ngạn trỗi dậy, ngày thường em dâu và em trai loại sách gì, vì thế liền qua, cầm lấy quyển sách bàn .
Khiến cảm thấy ngoài ý chính là quyển sách thế mà là một quyển sách bản nguyên tác tiếng Anh, tùy ý mở , bên trong chính là một đống chữ rậm rạp khiến cảm thấy đau đầu, trình độ tiếng Anh của tính là kém, cũng thuộc về loại trở ngại về giao tiếp, chẳng qua những câu bên trong vẫn cứ cẩn thận phân biệt, mới thể thong thả hiểu ý tứ của .
Hai đứa em dâu và em trai của , như thế nào sẽ loại sách ở nhà?
Trong lòng Khương Lôi Ngạn tự hỏi: Bọn họ xem hiểu ?
Vì thế vô cùng thẳng thắn mà trực tiếp mở miệng hỏi: “Hai đứa thể xem hiểu quyển sách ?”