Tạ Minh Đồ múc cho mỗi một chén sủi cảo, Khương Lôi Ngạn rót dấm chua, cố ý cho chén nước chấm của ông nội Khương một ít rau thơm để trả thù, ông nội Khương hung hăng đánh một cái tay.
Ông nội Khương phê bình : “Cháu đúng là đồ tồi!”
Ông đem rau thơm cho bà nội Khương.
Ông nội Khương ghét ăn rau thơm nhất, nhưng mà bà nội Khương thích ăn rau thơm, cho nên trong vườn cũng rau thơm, nhà tự trồng.
Nói xong ông nội Khương bắt đầu đổ nhiều đậu đen trong chén Khương Lôi Ngạn, đây cũng là thứ mà Khương Lôi Ngạn ghét ăn nhất, dùng bột đậu đen xào lẫn rau thể tạm chấp nhận , nhưng nếu bắt ăn trực tiếp, thì một hạt cũng ăn nổi.
“Ông nội, ông quá xa!” Khương Lôi Ngạn hét lên gắp từng viên đậu trong chén , còn cáo trạng với bà nội Khương: “Bà nội bà xem ông cháu kìa, ông nội đang lãng phí lương thực.”
Bà nội Khương cau mày chậc chậc hai tiếng ghét bỏ: “ cạnh hai nữa, vẫn là Tiểu Đồ ngoan nhất, kén chọn thứ gì cả.”
Trong chén dấm chua của Tạ Minh Đồ còn bỏ thêm chút gừng băm, ông nội Khương là đàn ông nhà họ Khương thì ăn cay , cho nên còn cho chút gạo kê cay .
Tô Hiểu Mạn món gạo kê siêu cay cho sặc chảy cả nước mắt.
“Mạn Mạn…” Tạ Minh Đồ vô cùng quan tâm mà cô, ý định lau nước mắt cho cô.
Tô Hiểu Mạn cũng dứt khoát lau cho , thế là xong, Tạ Minh Đồ và cô cùng rớt nước mắt bởi vì cô băm ớt chỉ thiên.
Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt: “Mạn Mạn, tay em…”
Tô Hiểu Mạn ha ha: “Mới băm ớt xong, ai bảo chạy tới gì! Đã là đàn ông thì sợ cay!”
Ông nội Khương ở bên cạnh xen mồm : “ , cháu chính xác!”
Ai ngay giây đó, Tô Hiểu Mạn cảm thấy ngứa mắt, thuận tay lau khóe mắt của chính , kết quả là bản cũng dính cay.
Tự bậy thể sống.
Vội vã lên chạy rửa tay, Tạ Minh Đồ rửa tay cùng với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-266-do-an-hom-nay-ngon.html.]
Khi mắt của hai đều hồng hồng, như thể là con thỏ , bà nội Khương gắp cho mỗi bọn họ một cái sủi cảo to.
Hai cái sủi cảm to đều là do ông nội Khương gói, gói cực , trông như thể hai cái bánh bao lớn .
“Tới đây, ăn chút tâm ý của ông nội mấy đứa.”
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đành cúi đầu ăn tâm ý của ông nội, một cái bằng ba cái, nhân sủi cảo còn cả gạo kê cay, đây đúng thật là phong cách của ông nội Khương.
“Đồ ăn hôm nay ngon hơn nhiều so với , là tay nghề của Hiểu Mạn đúng .” Ăn một lát, ông nội Khương khen .
Ông ăn những món ăn bà nội Khương nấu nhiều năm như thế, ăn tới ngán .
“Bà mà xem, bạn già , bà nên theo trẻ tuổi mà học tập.”
Bà nội Khương đá ông ở gầm bàn một cái, tên hỗn đản ! “Về ông tự mà nấu, đừng ăn đồ nấu nữa.”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Bà bà mà xem, mới vài câu quẳng gánh giữa đường, cũng tự nấu lắm chứ, nhưng mà mỗi nấu cơm thì bà đều tới nhà ông Chu để ăn cơm.”
“Một ăn thì ý nghĩa gì?”
Bà nội Khương: “Đồ ăn mà ông nấu tới heo còn chẳng ăn nổi.”
Ông nội Khương: “Bà lời tổn thương lòng , rõ ràng ông già Chu Tiểu Trương còn bảo tới trường học để nấu cơm.”
Đầu bà nội Khương đầy hắc tuyến: “Là để ông nấu cho khổ nhớ cơm ngọt.”
“Ông thì nấu ngon quá , ăn cũng ăn nổi.”
“ thấy ông vẫn nên , con cái nhà đang yên đang lành ông hại.”
Nghe ông bà nội đấu võ mồm, mấy Tô Hiểu Mạn bên cạnh đều , Khương nhị ca ăn miếng sủi cảo, với em trai và em dâu: “Hai đứa nhất định thử cơm ông nội nấu, ăn xong cơm ông nấu xong ăn những món khác sẽ cảm thấy đó là sơn hào hải vị.”
Lúc Tô Hiểu Mạn đột nhiên thấy trong lòng đau sót, cô nghĩ tới từ nhỏ đến lớn Tạ Minh Đồ ăn thứ gì ngon lành cả.