Lời bào chữa cảm thấy khéo léo cho lắm.
“Hiểu Mạn, việc gì, cháu cần nữa, bà nội là từng trải, bà ……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Biết cũng ảnh hưởng đến xã hội của chúng .
Ông nội Khương tới vỗ vỗ vai Tạ Minh Đồ, khen : “Cháu lắm, khí chất oai phong của ông năm đó.”
Tạ Minh Đồ tò mò hỏi: “Ông nội, ông năm đó là oai phong như thế nào?”
Ông nội Khương nghẹn một chút, nghĩ thầm đứa trẻ đầu óc một cây gân, đây là chuyện thể thẳng ? “Chỉ hiểu mà thể diễn đạt bằng lời, đứa trẻ ngốc cháu tự suy nghĩ .”
“Cháu thể cưới Hiểu Mạn vợ, thật đúng là mèo mù gặp chuột chết.”
“Lúc ông theo đuổi bà nội cháu, chính là ——” lúc tới đây, ông nội Khương dừng .
Tạ Minh Đồ hiểu trong giây lát: “Cháu may mắn hơn ông nội.”
Ông nội Khương dậm chân: “Cái thằng nhóc thể chuyện như ?”
Tạ Nhã Tri , bà để quà sinh nhật cho Tạ Minh Đồ, ngoài cũng quà cho con dâu Tô Hiểu Mạn, bà chuẩn cho Tạ Minh Đồ chính là một bộ áo khoác mùa đông, tay nghề tinh xảo và giá cả khá cao. Tạ Minh Đồ chỉ là thoáng qua, mặc, mang áo khoác cũ của ông nội ở đống lửa nướng khoai.
Ông nội Khương khoác chính là áo khoác quân đội, chân cũng đang nướng khoai.
“Ông nội, ông lật một mặt bên bằng chỉ một nửa chín.”
Ông nội Khương ghét bỏ mà một cái, “Còn để cháu nhắc nhở ? Ông nội đương nhiên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-298-cham-soc.html.]
Chuẩn cho Tô Hiểu Mạn là một cái khăn quàng cổ cùng mũ thêu hoa đa dạng, Tô Hiểu Mạn đặt quần áo, khăn quàng cổ mũ ở cùng , nhờ bà nội Khương tìm một chỗ cất giữ.
Bà nội Khương gì, “Lần để Nhã Tri mang về, về cũng đừng tặng nữa.”
Bốn cùng ăn một bữa cơm chiều, chúc mừng Tạ Minh Đồ sinh nhật mười chín tuổi. Hôm nay ông nội Khương vui vẻ một chút liền mở bình rượu trắng, lôi kéo cháu trai nhỏ của nhất định uống cùng ông.
Tạ Minh Đồ từ nhỏ đến lớn từng chạm qua rượu, cũng cơ hội chạm rượu, nhưng bây giờ ông nội Khương lôi kéo, dám từ chối, cùng ông uống lên chút rượu trắng.
Ông nội Khương tuy rằng thường ngày uống rượu nhưng tửu lượng của ông , dạy bảo cháu trai : “Ông nội bình thường chạm rượu chạm thuốc, nhưng là ông nội cháu tửu lượng chính là trời sinh.”
“Những đó chuốc say ông đều vô dụng.”
“Tiểu Đồ, chúng thể thường xuyên uống rượu, nhưng là nếu là cơ hội thì thể uống, tới, hôm nay ông nội vui, cùng uống hai ly.”
“Uống.”
Tạ Minh Đồ cũng là trầm mặc, một ly rượu trắng trực tiếp uống hết, uống vài chén rượu bụng, cả đều choáng váng, phân biệt rõ đông nam tây bắc.
Tô Hiểu Mạn đem mang về phòng, mặt đỏ bừng cả cổ, chỉ đối với cô ngây ngô, trong miệng luôn gọi Mạn Mạn Mạn Mạn.
Cô lấy nước giúp lau chùi thể, cũng tùy ý Tô Hiểu Mạn đùa nghịch, Tô Hiểu Mạn cởi áo của , lau phía n.g.ự.c và lưng, chờ đến lúc cởi quần, Tô Hiểu Mạn sửng sốt một chút.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Sau đó nghĩ thầm thấy qua, tự lau chùi con ma men một , ban ngày còn ầm ĩ Mạn Mạn giúp , hiện tại chỉ thể thành thành thật thật mà ghé giường ngủ, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm:
Em thật là phí nhiều sức lực giúp .
Cô lau chùi cơ thể đàn 1 mét 86 xong là giống như chạy một vòng 800 mét, Tạ Minh Đồ tuy rằng gầy nhưng cân nặng cũng nhỏ, bộ là cơ bắp rắn chắc, cơ bụng cũng tám khối.
Lúc Tô Hiểu Mạn tưởng sáu khối, mới cẩn thận đếm kỹ, còn thuận tiện chọc ở mặt sờ soạng vài , suýt chút nữa đánh thức Tạ Minh Đồ, cô giật .
Cô nghĩ giúp thêm một nữa.