Lỗ mũi còn hướng lên trời cảm khái rằng thế hệ trẻ tuổi bây giờ lứa bằng lứa , càng ngày càng tệ.
Nghe tới đó, Tô Hiểu Mạn bật : “Ai bảo mua sách cũ của , coi là học sinh dốt đó.”
Tạ Minh Đồ cũng là một kẻ cứng đầu, thèm giải thích chính căn bản học sinh học y, xoay , Quan Chấn Nhạc gọi , Quan Chấn Nhạc dẫn học hỏi thần y.
Trên thực tế là kéo để dùng sức lao động miễn phí.
Ngoài , ông còn rằng chính là thần y.
Quan Chấn Nhạc hỏi rằng qua những loại sách y nào, đang học những cái gì, khi hỏi xong dẫn gặp mười mấy bệnh, quá trình đó chịu đủ loại khoe khoang nhục nhã, cho Tạ Minh Đồ rằng chỉ là kẻ ngu dốt chỉ lý luận suông thôi.
….
Ban đầu Tạ Minh Đồ cũng ngại học hỏi kẻ , khi học xong thứ mà chính , đang ý định , Quan Chấn Nhạc dạy điều chế thuốc, vốn Tạ Minh Đồ hứng thú với những thứ .
mà Quan Chấn Nhạc ông phiếu thịt cùng một thứ khác, nhờ đào thuốc giúp.
Quá trình đó hố Tạ Minh Đồ hết sức, thế còn đủ, mà còn đủ loại châm chọc và mỉa mai.
“Tới cái mà cũng ?”
“Thầy các học dạy các như thế nào?”
“... Sự tồn tại của chính là nỗi bi ai của giới y!”
…
Vì phiếu thịt và những thứ , Tạ Minh Đồ nhịn.
Mấy ngày , khi chịu đủ loại tra tấn của Quan Chấn Nhạc, Quan Chấn Nhạc dẫn khám bệnh tại nhà, cố tình thử trình độ của , Tạ Minh Đồ phát huy khá, Quan Chấn Nhạc gật gật đầu, khó mà tán dương vài câu.
“Cậu đừng khổ sở, lúc theo danh sư học nửa năm mới trình độ như hiện tại.’
Tô Hiểu Mạn tới đây: “...”
Nếu mà cô một câu chuyện xưa đủ khởi, thừa, chuyển, hợp, như thì tới bây giờ câu chuyện xưa cũng khéo biến chuyển.
Sao Tạ Minh Đồ thể khổ sở ?
Anh mới sách mấy ngày?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-428-khong-muon-goi-thay.html.]
“Quan , ông học y mấy ngày ?”
Nghe xong lời , Quan Chấn Nhạc vẫn cảm giác nguy cơ.
“Cậu học bao lâu?” Quan Chấn Nhạc nghĩ thầm lấy cách Tạ Minh Đồ làu làu quyển sách y mà xem, chỉ sợ là học ít hơn ba năm, nhưng mà chỉ là kẻ học lý luận suông, thể áp dụng lý luận thực tiễn , lúc đừng để khám bệnh, tới tư cách theo ông học trò cũng .
Thắng ở chỗ ông quen thuộc với đủ loại thuốc trong sách.
Đọc sách bằng học thực tế, Quan Chấn Nhạc cho rằng, mấy quyển sách y là thể học y.
Nếu mà tìm một thầy đắn, chỉ sợ sẽ lầm đường lạc lối.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Người thầy của , sợ cũng chỉ là cái bao cỏ mà thôi.
“Không đến một tháng.”
Quan Chấn Nhạc: “...???!!!! Cậu cái gì cơ?”
Lúc thì , Tạ Minh Đồ bắt đầu vả mặt .
Không là học sinh trường y, mới mấy quyển sách y, mấy thứ đơn giản như học là , bắt mạch khó ? Vì chỉ cần cầm nhẹ nhàng là sự khác biệt trong đó…
Tô Hiểu Mạn: “...”
Hà tất tranh một miếng màn thầu .
Kết quả đó cần , Tô Hiểu Mạn cũng đoán , đó Quan Chấn Nhạc nguyện lãng phí thời gian , vốn là coi trọng , nổi lên tâm yêu kẻ tài, đương nhiên, Tô Hiểu Mạn suy đoán phần lớn nguyên nhân là bởi vì Tạ Minh Đồ trai.
Sau phát hiện Tạ Minh Đồ trai, chẳng những là khúc gỗ mục mà còn là thiên tài, bắt đầu mặt dàu mà quấn lấy Tạ Minh Đồ yêu cầu nhận thầy.
“Thằng nhãi ranh y thuật của đều do dạy bái thầy thì bái ai?!”
“Cho dù hôm nay gọi một tiếng thầy, thì vẫn là thầy của .”
“Vẫn là ông đây tuệ nhãn thức tài.”
…
Hai một già một trẻ bắt đầu truy đuổi đùa bỡn, Quan Chấn Nhạc đuổi theo đồ của , Tạ Minh Đồ thì trốn như tránh tà.
Tô Hiểu Mạn hỏi Tạ Minh Đồ vì kháng cự chuyện như , Tạ Minh Đồ hậm hực mà : “Không thích là thích thôi.”
“Không gọi là thầy.”