Từ Cung Tiêu Xã , Lâm Dư Dư mua một cân điểm tâm, tuy là nát, nhưng cũng quá vụn, mà một miếng vỡ thành ba, bốn miếng nhỏ. Lâm Dư Dư đưa cho Tiểu Ôn Lễ một miếng nhỏ, đó đem chỗ điểm tâm còn đặt trong túi.
Viên kẹo trong miệng Tiểu Ôn Lễ thằng bé ngậm hết, từ thôn Phạm gia lên huyện, hơn một tiếng, hơn nữa viên kẹo đường cũng tương đối nhỏ.
Lúc , Tiểu Ôn Lễ cầm điểm tâm, chậm rãi ăn.
Lâm Dư Dư thằng bé, ánh mắt vô cùng nhu hoà: "Ăn ngon ?"
Tiểu Ôn Lễ: "Ăn ngon, đây là đồ ăn ngon nhất mà em từng ăn."
Lâm Dư Dư xong, xoa xoa đầu nhỏ của thằng bé, tiểu nhóc quên mất chuyện ở hiện đại, thằng bé ăn đồ ăn ngon gấp trăm so với thứ . quên thì quên , hai năm nữa, thằng bé thể sẽ quên luôn tên của ba và . Thật như cũng , đứa nhỏ nếu nhớ rõ quá nhiều thứ, như thể lớn lên một cách vui vẻ?
So với việc để thằng bé nhớ chuyện cũ, để thằng bé bản thất lạc ba , còn bằng hy vọng thằng bé sẽ quên hết tất cả, ở chỗ vui vẻ lớn lên, để thằng bé chỉ là cháu trai của Lý Thu Hồng, vô lo vô nghĩ.
Mà cô, sẽ che chở cho thằng bé lớn lên, cũng sẽ hiếu thuận với Lý Thu Hồng.
Lâm Dư Dư: "Ăn nữa ?"
Tiểu Ôn Lễ: "Em sẽ giúp chị nhóm lửa, hái thảo dược, chị thể thưởng cho em?”
Lâm Dư Dư: "Không nha."
Tiểu Ôn Lễ , chớp chớp mắt Lâm Dư Dư, đột nhiên mắt chút đỏ. Lâm Dư Dư tiếp: "Nếu em thể học thuộc những con mà chị dạy em, chị sẽ thưởng cho em."
Tiểu Ôn Lễ lập tức , đôi mắt vẫn còn đỏ, qua vô cùng đáng yêu: "Em thể, em thể đếm đến 19."
Lâm Dư Dư: "Vậy em đếm cho chị , đếm đến 19, chị sẽ cho em thêm một miếng bánh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-cua-nu-chinh/chuong-93.html.]
TBC
Tiểu Ôn Lễ lập tức đếm: "1,2, 3,4, 5,... 19,.. 11,12,. "
Lâm Dư Dư xong, nhịn : "Trên 19 là 20." Vẫn giống như đây, luôn quên 20, chỉ thể đếm đến 19, dạy thằng bé nhiều , nhưng lúc nào cũng quên.
Tiểu Ôn Lễ: "20, em mấy đằng 21,22,23,29,. "
Sau đó nhớ, thằng bé chỉ thể nhớ những từ 1 đến 9.
Lâm Dư Dư lấy một miếng điểm tâm từ trong bao : "Đây, thưởng cho em."
Tiểu Ôn Lễ: "Cảm ơn chị."
Lâm Dư Dư cũng cầm một miếng lên ăn, hai ăn, đến hiệu sách.
Người ở hiệu sách ít, ở thời đại ít đến hiệu sách, chủ yếu là do mấy năm mấy phần tử tri thức đều đày xuống nông thôn khiến đều doạ sợ.
Lâm Dư Dư mang theo Tiểu Ôn Lễ xem sách, chính xác là sách của Tiểu Ôn Lễ, về sách y học mà cô , cô quyết định hỏi thầy, để thầy giới thiệu mấy quyển cho cô.
Không tìm quyển sách thích hợp, Lâm Dư Dư đưa Tiểu Ôn Lễ đến trạm phế phẩm, cô hỏi Thôi Mẫn về vị trí của trạm phế phẩm. Tới trạm phế phẩm, chỉ một quản lý, bên trong cũng ai." Lâm Dư Dư: "Chào bác, mua một ít giấy vụn."
Bác trai chỉ chỉ: "Tự tìm , nhanh tay lên."
Sau khi tìm, tìm nhiều sách, chỉ sách học của Tiểu Ôn Lễ, còn sách từ lớp 10 đến lớp 12, quan trọng là, cô ở đây tìm nhiều sách chuyên ngành trung y, thậm chí ở hiện đại xuất bản nữa, cô chỉ cô giáo qua.
Lâm Dư Dư ôm một đống sách lớn ngoài tìm bác gái, Tiểu Ôn Lễ kéo quần áo cô theo.
Bác trai thấy mấy quyển sách Lâm Dư Dư ôm tay, đều là sách, thấy cô gái nhất định hiếu học, thích sách, đáng tiếc hiện tại thể: "Đưa 5 mao ."
Lâm Dư Dư nghĩ tới sách ở trạm phế phẩm rẻ như , cô nhanh chóng trả tiền: "Cảm ơn bác. Bác túi to ? mua." Cô nghĩ sẽ tìm nhiều sách như , tuy rằng thể ôm về, nhưng đặt xe bò, khác hỏi thì cô giải thích, phiền phức, hơn nữa cũng thể tuỳ tiện mở sách. Lâm Dư Dư thích ngườ khác chạm sách của , cô vô cùng yêu quý sách. Trước lúc sách, cô đều bọc sách , lúc cô sách, cũng vô cùng cẩn thận, sợ sẽ hỏng. Nếu đến tay khác, cô sợ họ sẽ cẩn thận, sẽ yêu quý sách.