"Mẹ con nghĩ kĩ , ok, xin chắc chắn và khẳng định!" Người phụ nữ xinh liếc bé: "Con đừng xem thường khác. Con con xem, lớn bằng từng , trừ cái việc con đúng duy nhất là chui từ bụng thì còn chuyện gì đ.á.n.h để con huênh hoang ?
Chuyện con cha nhà nước , là ông bà nội tiền, hoặc là tự hào vì ông bà ngoại con giảng viên đại học? Các cô các chú trong nhà ai ai cũng thành đạt, là những chị em họ chăm chỉ giỏi giang?
Nếu con là con trai thì con còn hưởng thụ những thứ đó ?"
Cậu bé trợn mắt , sửng sốt mất nửa ngày mới run rẩy hỏi: "Hóa quý bà Tiêu ghét con đến ? Con là con trai ruột của đấy!
Sau con sẽ là phụng dưỡng hương khói cho cha đấy. Có nhà ai con trai mà nâng niu chiều chuộng ? Với cả con cũng trưởng thành , con cháu trong phố cổ đứa nào chẳng như con.
Thế mà hi sinh con để tham gia cái chương trình gì , hỏi ý cha con, hỏi ý kiến ông bà ?"
Người phụ nữ xinh lạnh, bà lấy khỏi túi chiếc máy ghi âm và nhấn hai , bên trong truyền một vài giọng : "Con trai, từ khi sinh đến giờ con cay đắng đau khổ là gì.
Cha bằng lòng để hiện tại con chịu khổ một chút, để con hiểu rằng dựa gia đình, dựa dẫm khác chẳng bằng dựa chính .
Chillllllll girl !
Con một gia đình lo lắng về kinh tế, điểm xuất phát của con cao hơn những khác bao nhiêu. Chỉ cần con cố gắng, lớn lên chắc chắn sẽ thành tựu bỏ xa ông bà cha !"
"Cháu trai, cha cháu cho ông bà nhúng tay việc . Cháu yên tâm rèn luyện nhé, đợi cháu về bà sẽ món thịt chiên và món thịt viên cháu thích ăn nhé..."
"Cháu ngoại, hiện tại lạnh , ở nông thôn đều ở nhà nghỉ đông hết, cháu nhớ lời nhé, nhánh lắm là về nhà thôi, bà ngoại ga đón cháu nhé..."
Được , cả gia đình giấu , chung một chiến tuyến hết .
Sắc mặt bé trắng bệch, vẫn thể tin nổi: "Quý bà Tiêu đáng kính, quý bà thật đấy ạ?"
"Tất nhiên." Người phụ nữ xinh mềm lòng mất một giây, đó cứng rắn trở , bà bật khiêu khích: "Ngày thường trong nhà khuyên con hết lời nhưng con tai mấy câu ?
Nếu dùng đến biện pháp đặc biệt thì con nhớ lâu , cũng quý trọng thời gian, cố gắng vươn lên.
Trông cậy dưỡng lão hương khói cho á, thôi , chúng c.h.ế.t sớm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/500.html.]
Chung quy vẫn chỉ là một đứa bé mười tuổi, bé thấy tình hình xoay chuyển nữa, căng thẳng mím môi, sắc mặt nghiệm nghị lên tiếng.
Phan Hỷ Vũ và Tiểu Ngũ liếc một cái, hai bước tới hòa giải: "Các vị khán giả, các vị thấy đúng ạ? Tình hình chúng hề bàn với , cũng hề cố ý diễn kịch, mâu thuẫn giữa hai con vẻ khó giải quyết đó.
Cha đều mong con thành rồng thành phượng, nhưng trẻ em dù cũng là trẻ em, các em sẽ chút ham chơi, nhưng thể phủ nhận sự giáo d.ụ.c và cố gắng ngay từ khi còn nhỏ liên quan trực tiếp đến hạnh phúc và tương lai .
Hy vọng rằng tại một môi trường khác , bạn nhỏ Tiêu Tuấn của chúng thể thông cảm cho tấm lòng lo nghĩ sâu xa của cha . Thứ chúng nên lãng phí nhất là thời gian đúng ạ!"
Bạn nhỏ khách mời sẽ hoán đổi gia đình với Tiêu Tuấn là Cố Tiểu Thảo, cảnh của cô bé đáng thương, tập hợp đủ câu chuyện thê t.h.ả.m mà thể nghĩ .
"Bạn nhỏ Cố Tiểu Thảo, giới thiệu về cho các vị khán giả nào? Chủ yếu là giới thiệu gia đình của em, các thành viên trong gia đình, và lý do tại em tham gia chương trình , và tham gia bằng cách nào nhé."
"Xin chào tất cả ." Đó là một cô bé gầy gò, nhỏ xíu, mặc dù bằng tuổi Tiêu Tuấn nhưng cô bé thấp hơn hẳn một cái đầu. Trời đông, cô bé mặc chiếc áo bông mỏng dính, bẩn cứng, áo khoác dài mặc bên ngoài, quần ở phần đầu gối quần và cổ chân rách, thậm chí còn thấy những sợi chỉ tua rua lộ .
Phần cổ chân quần che trông đen đúa, thậm chí còn chỗ sưng vù lên vì quá lạnh.
Khuôn mặt đen nhẻm cùng với phần cổ của Cố Tiểu Thảo đỏ bừng vì ngại, thứ xinh duy nhất là đôi mắt đen láy, sáng long lanh.
Cô bé hít sâu một , lắp bắp : "Em tên là Cố Tiểu Thảo, là làng Hướng Dương, thành phố Thiểm Tây Bắc. Gia đình em sáu chị gái, hai trai, một em gái, hai em trai.
Lúc cha em đang xây nhà cho thì gãy chân nên những công việc nặng nhọc nữa.
Sinh con khiến sức khỏe em ảnh hưởng, cả ngày giường dậy nổi, ngày nào cũng uống thuốc.
Bốn chị gái của lấy chồng miền núi, nhờ đó mà đổi tiền cho hai của em tiền cưới vợ và xây nhà.
Gia đình em nghèo, ai học cả. Ngày nào em việc cũng tiếng loa lớn của làng đang phát tin, em thấy Công ty Văn hoá Minh Nhật tuyển diễn viên nhí, chỉ hai đối tượng, một là con cái gia đình điều kiện nhưng nghịch ngợm, hai là những trong gia đình nghèo nhưng chịu khó cố gắng.
Em mang theo bốn quả dưa hấu nhỏ, bộ hết hai ngày để đến thành phố.
Chắc do em ăn mặc rách rưới quá nên chọn ạ..."