Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - 507

Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:38:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào giờ khắc , hiểu rõ ràng, đại nhân phát uy !

Còn thể gì đây, nhà thì đương nhiên c.ắ.n răng chịu đựng thôi.

Chillllllll girl !

Hơn hai ngày nay, nhân viên chụp một ngày đổi đồ ăn ba . Bọn họ nếm thử đồ ăn tàu một , cũng mở rộng bụng thử đồ ăn vặt bán ở ga dọc đường, giống như bù đắp cho sự tiếc nuối ngày xưa.

Ngược hình ảnh chuyển lên Tiêu Tuấn, âm nhạc, nhưng khán giả đều cảm thấy giống như tiếng đàn nhị đang réo rắt thê thảm. Giữa hai toa xe tương đối lạnh, gió lạnh thổi thấu tận xương. Mọi đều mang chăn bông bọc , cầm trong tay bình tráng men nóng hổi, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước nóng.

Uống nước nhiều, bọn họ thi chạy nhà vệ sinh, ngội ngũ xếp hàng vệ sinh vô cùng hoành tráng.

Đây là đầu tiên Tiêu Tuấn trải nghiệm tất cả những thứ . Sau khi cảm thấy bàng quang của bức bối sắp nổ tung, dám phóng túng bản nữa.

Ngoại trừ buổi trưa và buổi tối ngày đầu tiên ăn bánh bao t.ử tế, đến những ngày gặm bánh bột ngô giống như Cố. Miếng bánh thô ráp lướt qua cổ họng gây đau đớn, Tiêu Tuấn cố duỗi cổ nuốt xuống bổ sung thêm một ngụm nước nóng mới trôi . Chuyện cho bé bắt đầu hoài nghi nếu tiếp tục như thế thì trong cổ họng chai thành kén nữa, cũng miễn dịch ăn ngon lành giống như Cố?

Mỗi bé đói sắp chịu nổi thì mới miễn cưỡng ăn nửa cái bánh.

Khán giả thấy thiếu niên giương nanh múa vuốt lúc , bây giờ giống như là nhóc gầy gò đáng thương nhổ móng vuốt và răng nanh. Trong toa xe tối tăm, đôi mắt đen nhánh như ánh nước, hiểu cho đau lòng thở dài thôi.

Mà sự thật cũng là như thế, Tiêu Tuấn ăn ấm ức trong lòng, hốc mắt bé ửng đỏ, khỏi nghĩ đến cảnh bàn đồ ăn phong phú kén chọn ngày xưa, chỉ cần vui là ném đũa xưng xỉa ngay.

Cậu bé cuộc sống giàu và sự chiều chuộng của lớn trong nhà mê hoặc, sinh dưỡng thành tính tình ích kỷ, hầu như bao giờ ở vị trí của khác để suy nghĩ, chứ đừng đến đến trình độ vì lợi ích tập thể của quốc gia.

Mặc dù một nơi nghèo cơm để ăn, nhưng chuyện đó liên quan gì đến ? Theo quan điểm của bé, bây giờ vàng ở khắp nơi, miễn là việc chăm chỉ thì sẽ ai đói cả!

bây giờ như con thú rơi cảnh khốn cùng, còn cuộc sống ưu việt, chỉ vì để lấp đầy cái bụng mà lắc đuôi cầu xin như ch.ó mừng chủ.

Lần đầu tiên Tiêu Tuấn thể suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ bé thật sự giống như , rời khỏi vòng tay che chở của nhà thì sẽ nổi chuyện gì?

Một sống hết một đời, rốt cuộc sẽ cần những thứ gì?

Tiền bạc, kiến thức, tay nghề, tài năng, sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc?

Chỉ là bé mới mười tuổi nên cũng chẳng nghĩ manh mối nào, đành chán nản ôm chăn ngủ say sưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/507.html.]

Bên , Cố Tiểu Thảo theo Tiêu chiếc xe màu đen, khuôn mặt nhỏ bé là vẻ ngạc nhiên thôi, cô bé sợ hãi rụt rè, chỉ dám kề sát bên , chân cũng dám lộn xộn.

Cô bé khẽ cúi đầu, đôi mắt tò mò đảo bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ hé thể hiện sự kinh ngạc và vui sướng.

Mẹ Tiêu , kéo tay cô bé lên.

Cô gái nhỏ vội vàng rút về, sợ bà hiểu lầm nên đỏ mặt nhỏ giọng : "Dì ơi, cháu sạch sẽ, thật sự bọ chét và con rận, nếu những thứ nhỏ lây cho dì thì phiền phức lắm."

Mẹ Tiêu sửng sốt một chút : "Vậy lát nữa chúng sẽ đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua cho cháu mấy bộ quần áo, đó cắt tóc nhà tắm nhé."

Trên mặt bà chút ghét bỏ nào, ngược tràn đầy hưng phấn .

"Hôm nay thời gian chút eo hẹp, chúng cứ ghi nợ ở đấy, chờ hôm nào dì nghỉ sẽ dạo phố sắm đồ cho cháu, dì đảm bảo sẽ biến cháu thành một cô bé xinh !"

Cố Tiểu Thảo rụt rè nụ dịu dàng mặt Tiêu, cố gắng phân biệt hồi lâu, đúng là tìm một chút giả dối nào. Cô bé mím môi nhút nhát : "Dì ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn lời. Dì cần mua cho cháu nhiều đồ ạ, cháu mặc quen đồ nên lạnh chút nào cả.

Gió ở Tây Bắc chỗ cháu lớn lắm, thể thổi rách cửa sổ giấy luôn.

Tuy ở kinh đô gió, nhưng uy lực nhỏ hơn Tây Bắc nhiều."

"Đứa nhỏ ngốc , trong hai tháng tới, cháu sẽ là con cháu của nhà dì, gọi dì là ." Mẹ Tiêu : "Sau khi trở về, sẽ với bạn bè và là con là con gái nuôi mà mới nhận.

Bây giờ chúng đồng ý tham gia chương trình cho nên theo các quy tắc."

Cố Tiểu Thảo yêu thương mà sợ hãi, cô bé liên tục xua tay: "Dì , cháu, cháu chỉ là một đứa bé hoang dã thôi, từng học, suốt ngày quanh quẩn núi nên con gái nuôi của dì mà."

"Làm , ." Tiêu trái Cố Tiểu Thảo, : "Mẹ thấy con ngoại trừ đen gầy, làn da nẻ , kỳ thật ngũ quan dung mạo khá, chỉ cần chăm sóc một chút là thể biến thành một cô gái nhỏ xinh ngay thôi!"

Cố Tiểu Thảo càng ngượng ngùng, cô bé mừng rỡ thấp thỏm : "Cháu... Chưa ai khen con xinh cả."

 

 

Loading...