Sau khi ăn xong một phần mì khác, lúc Địch Quốc Lương mới c.ắ.n đũa, lưỡng lự tình nguyện lắm : "Cha, , con sẽ học ở ? Có bạn Khang Lạc cũng học lớp 7 giống con ?
Có thành phố của chất lượng giảng dạy nhất ?
Con sợ theo kịp, thi trượt trở về, cho hai mất mặt."
Trọng Mỹ Hân và Bùi Đông Cương .
Trọng Mỹ Hân : "Không cần gấp, hết con hãy thích nghi ở trong nhà .
Nhà máy của chúng hiện đang tăng ca thêm giờ để đuổi kịp nhiệm vụ hàng năm, tạm thời bận đến mức thể rời khỏi .
Đợi khi thời gian qua , chúng sẽ sắp xếp đồ đạc xin cho con học tạm thời."
Địch Quốc Lương sức lắc đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi : "Không , ngày mai con sẽ đến trường. Nếu để cho cha con là con ở nhà chơi, nhất định sẽ dùng d.a.o g.i.ế.c lợn để c.h.é.m con đó!"
"Mẹ ruột của con chỉ đang doạ con thôi, con học hành chăm chỉ.
Thế , lát nữa con sẽ mượn cho con một bộ sách giáo khoa trung học, đó con thể tự sách ở nhà .
Cha sẽ mau chóng điều chỉnh thời gian, đưa con thủ tục nhập học, hai ngày con chịu khó .
Cha tin ruột của con sẽ thông cảm cho chúng thôi."
Bùi Đông Cương nhạt , dáng vẻ ngay thẳng.
Nếu là một đứa trẻ khác hoặc là lớn thì hẳn sẽ thoả hiệp, nhưng Địch Quốc Lương là một cố chấp, chỉ lắc đầu đồng ý: "Không , lúc cha hãy đưa con đến trường học luôn , cứ chào hỏi giáo viên và hiệu trưởng , đó thủ tục, chuyện đơn giản mà!
Đây là phát sóng trực tiếp, nếu con phát hiện, dù hàng nghìn dặm bà cũng sẽ đến đây tìm hai để tính sổ.
Con học tập vốn xếp cuối danh sách, nếu học vài ngày thì sẽ càng tệ hơn.
Đến lúc thi đậu đại học , thì hai chịu trách nhiệm nuôi con, cưới vợ cho con, mua nhà, tìm việc cho con ?"
Bùi Đông Cương thích phản bác nhất, đặc biệt là khi Địch Quốc Lương những lời trẻ con bằng giọng điệu cục súc như thế , giống như một ông trùm thổ phỉ đang lệnh và đe doạ .
"Con học cách thông cảm cho lớn." Anh nghiêm nghị cau mày : "Có nhiều chuyện đối với mấy đứa con nít như con vẻ như đơn giản, nhưng lớn chúng cân nhắc nhiều thứ.
Hơn nữa mỗi trường học đều tiêu chuẩn tuyển sinh và học sinh tạm thời riêng, nếu theo lời con , chẳng sẽ là một mớ hỗn độn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/527.html.]
Mặt Địch Quốc Lương cũng nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm túc đó khá đáng sợ, khiến hai lớn gần như thể giữ vẻ điềm tĩnh mặt.
"Hai đừng cho rằng con còn nhỏ nên thể lừa gạt con.
Con , trẻ em trong thành phố trừ khi trong nhà tiền hoặc là ngược đãi trẻ em, thì mới phép học!
Chillllllll girl !
Trường học hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức, thể từ chối học sinh nhập học, nếu kiện là cái chắc!
Tóm nếu hai chào hỏi giúp con, thì con tự !
Hừ, cha dùng chổi lông gà đ.á.n.h là con, hai chỉ chuyện đau thắt lưng !"
Địch Quốc Lương đến thế, hai thể tiếp tục kiếm cớ nữa, nếu sẽ quá cố ý.
"Vậy , sáng mai con cùng cha đến đơn vị, báo cáo tại trường trung học của nhà máy dệt."
Bùi Đông Cương nhẹ nhàng gật đầu : " một điều, con học cho , đây là trường trung học của đơn vị.
Nếu con học , chỉ mất mặt cha và con trong nhà máy, mà còn cho khán giả quốc rằng cơm mà con ăn đều cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể, chứ trong não thì bao nhiêu!"
Địch Quốc Lương xong nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu đồng ý : "Cha đúng, con thể để mất mặt khán giả cả nước .
Cha con là liệt sĩ, con là con trai của ông, mặc dù đủ tuổi tham gia quân đội để bảo vệ quốc gia, nhưng đến việc học văn hoá sẽ mất mặt, ngay cả ở trong quân đội cũng chỉ thể lính bình thường, triển vọng lớn, thể cưới một vợ xinh và thông minh.
Mẹ con cha con ngốc nghếch, cũng ngốc nghếch hết sức!"
Mặt Bùi Đông Cương trở nên tái xanh, đứa nhóc là con của một liệt sĩ, bây giờ gọi là cha!
Trong lòng chút kiêng kị, nhưng thể mở miệng gì, chỉ thể giễu : "Con mới bao nhiêu tuổi mà nghĩ đến việc cưới vợ ?
Nếu con vận dụng trí thông minh việc học, còn sợ sẽ học ?
Kiến thức trung học cũng quá khó, nhắm mắt cũng thể nắm vững, nếu ngay cả đạt điểm trung bình mà con cũng đảm bảo , thì học cũng chẳng , thà trở thành một học việc sớm nghề để nuôi ."
Địch Quốc Lương trừng mắt, đỏ mặt tía tai, gầm nhẹ : "Con tham gia quân đội để đền đáp tổ quốc! Cha, tư tưởng giác ngộ của cha quá thấp!"
Bùi Đông Cương tức giận : "Được , , tư tưởng giác ngộ của con cao, thì học giỏi cho cha xem xem!
Đừng chỉ khua môi múa mép, nếu lời thể biến thành hành động thì con nhận thức rằng cái tư tưởng chân chính của con là thứ thấp kém!"