Các nhân viên đều ăn mặc giống như dân địa phương, cởi áo khoác len và quần áo việc, quần áo vài miếng vá gọn gàng.
Cách một màn hình, khán giả cảm nhận hương vị địa phương ập mặt.
Nghĩ đến dáng vẻ tươi sáng tràn đầy tinh thần của các nhân viên lúc , thở dài rằng công việc nào là dễ dàng cả.
"Trong thôn điện, đơn vị chúng trang bình ắc-quy để sử dụng tivi và đèn, bình ắc-quy mỗi ngày duy trì 40 phút, nên Đan T.ử Vi nắm bắt thời gian !" Sau khi nhân viên giải thích, liền lui phòng.
Để thuận tiện cho việc phát sóng trực tiếp, công suất của đèn điện nạp đủ để chiếu sáng, ánh đèn sáng rực rọi mắt, khiến cô bé nhất thời thể quen .
"Vi Vi cũng đến , hoan nghênh hoan nghênh. Hôm nay là đầu tiên tiểu đội mầm non của chúng tụ tập cùng kể từ khi chia tay ở kinh đô.
Thời gian hạn, chúng hãy họp mặt chính thức nhé!" An Tri Hạ trong phòng việc mỉm chào hỏi họ.
Những đứa trẻ cũng lượt đáp bằng nụ .
Màn hình tivi chỉ lớn như , chia mười ba tấm, may mắn là đèn trang đủ sáng, thể rõ nét mặt của .
"Hôm qua chúng họp một , bọn trẻ thích nghi khá với gia đình mới.
vì đây là gặp mặt đầu tiên nên thể chuyện thoải mái, mỗi chỉ vài câu thôi," An Tri Hạ chút bất lực , con trai cũng thích buôn chuyện, Sơn Vĩ Nguyên và Địch Quốc Lương hai thôi cũng thể bao thầu nửa tiếng đồng hồ.
"Trang thiết hiện tại của chúng vẫn thiện, chúng chỉ một tiết học mỗi tối. Mọi hãy , nếu thắc mắc thì giơ tay, chứ?"
Mười hai vị khách nhỏ tuổi chăm chú lắng với vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nặng nề đáp .
An Tri Hạ mỉm tiếp: "Trước hết, xin cảm ơn mười hai bạn nhỏ dũng cảm tham gia chương trình "Cha tập sự" .
Có thể sống trong môi trường mới, rời xa vòng tay xa cha ở độ tuổi nhỏ như là một việc vô cùng giỏi.
Hơn nữa, khán giả cả nước đều chú ý đến buổi phát sóng trực tiếp , nhiều bạn nhỏ sẽ noi gương các em, trân trọng cuộc sống và lớn lên một cách tích cực!"
Mặt bọn trẻ đỏ bừng, mắt sáng lên, bộ n.g.ự.c nhỏ bất giác phồng lên khi cô khen ngợi. Mà vẫn khiêm tốn xua xua tay, thì thầm: "Không , ."
Bọn họ thật sự , chỉ sợ ngoại trừ Đan T.ử Vi đơn thuần trải nghiệm cuộc sống, Hạ Lợi Vân giận dỗi bỏ nhà cùng Tiêu Tuấn gia đình đưa đây, những đứa trẻ còn đa phần là vì tiền mới tham gia.
Ba triệu đối với bọn trẻ là một con tưởng, những đứa trẻ chọn tham gia đều cảm thấy may mắn. Chúng chỉ nghĩ đến tiền và sự nổi tiếng, nhưng khi xa gia đình và đến nơi ở mới, mới thực sự nhận thức vấn đề.
Chillllllll girl !
An Tri Hạ nhướng mày, mím môi : "Đã là chương trình nên nhất định nhiệm vụ và thử thách như trong 'Hạ Hoa Cực Tốc'.
Tất nhiên, tiền thưởng và quà tặng của chúng đa dạng, hơn nữa các em giành bao nhiêu tiền thì tổ chuyên mục cũng sẽ quyên góp những thứ tương tự cho tổ chức phúc lợi Minh Nhật danh nghĩa của chính em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/533.html.]
Khi đó, các em thể kiểm tra sổ sách tài khoản của Tổ chức Phúc lợi MInh Nhật, kiểm tra tiền mà các em quyên góp sẽ giải ngân như thế nào.
Ngoài , chỉ cần các em kiên trì từ đầu đến cuối trong hai tháng, tổ chuyên mục cũng sẽ thực hiện một điều ước của các em trong phạm vi cho phép!"
Bọn trẻ xong chút phấn khích, chúng hợp đồng với giá trị 3 triệu đồng, nên cũng quá hứng thú với tiền thưởng và quà tặng trong cuộc thi.
nếu thể giúp đỡ những đứa trẻ khác bằng khả năng của , kể, tổ chuyên mục còn thể đáp ứng một điều ước của chúng!
Bọn trẻ thể yên nữa , siết chặt nắm tay nhỏ, chuẩn tâm thế tranh đoạt ba vị trí đầu.
"Được , để về nhiệm vụ đầu tiên của chúng , đó sẽ trả lời câu hỏi còn thắc mắc, cùng giao lưu, thảo luận. Đến lúc đó sẽ cho đội các em thêm 10 phút tâm sự." Đợi bọn trẻ bình tĩnh , An Tri Hạ tiếp tục .
Bọn nhỏ đều chờ mong khẩn trương chằm chằm An Tri Hạ.
"Nhiệm vụ đầu tiên là, các em nhập học thuận lợi, đồng thời chủ động yêu cầu giáo viên hoặc hiệu trưởng bắt đầu khảo sát một khi học!" Cô xong bọn nhỏ nhịn mà lên tiếng.
"Không chứ cô giáo Tiểu An, em mới trốn khỏi ma trảo của , mà cô em chủ động chui học tập?" Tiêu Tuấn tiếp: "So với để em đói ba ngày thì cái còn khó chịu hơn nhiều!"
Tâm tình hiện tại của Tiêu Tuấn Tiêu đả kích điều chỉnh khá .
đối mặt với nhà tranh lọt gió của nhà họ Cố, cha què chân, ốm đau, một đám nhỏ còn bẩn thỉu hơn so với kẻ lang thang đường thành phố, bé vẫn kiên trì chống đỡ.
Cầm cục đá khắc ngày tháng cây, mỗi ngày bắt đầu ngóng trông về nhà.
Nhà sắp nghèo đói đến mức cho bé học ?
"Cô giáo Tiểu An, trong nhà của em ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề, thể mười km để đến trường tiểu học?"
Ngược Địch Quốc Lương vui vẻ : "Mẹ em dự kiến , ngày mai em trường học, ha ha, các đừng ai đoạt khen thưởng với tớ!"
Trong lòng Bao Bồi nghĩ kế nghiệp cha bảo vệ rừng kiêm thợ săn, phồng má : "Cô giáo Tiểu An, cô là cứu binh mà ba em phái tới đấy chứ?"
"Sau em sẽ là một thợ săn, nên học xong tiểu học là đủ !"
Mà Lang Thế Phi bà nội và kỳ vọng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Cô giáo Tiểu An, em, hai ngày nay em đường, còn kịp sách ôn tập. Nếu thi ..."
Nếu như thi , điều đối mặt chính là nước mắt của bà nội và tấn công!
Bọn nhỏ một câu một câu, trong nháy mắt ầm ĩ đến mức cho rõ lắm.