Kế toán cẩn thận thống kê sổ sách ngày hôm nay từ đầu đến cuối thì ngạc nhiên: "Trưởng bạn, xem , tổng cộng ba trăm mười sáu đồng lẻ chín xu bốn hào, tiền xấp xỉ với doanh thu bán hàng của chúng trong hai ngày Tết!"
Quản lý nhập lấy sổ sách, cẩn thận xem xét, trong lúc đó còn kiềm lòng mà ngước Tiêu Tuấn vài .
Quan niệm chỉ tiêu của dân ở thị trấn nhỏ khá bảo thủ, ít mua hàng xa xỉ, trừ khi trong gia đình sắp kết hôn hoặc sinh con. Về cơ bản, khách hàng chỉ chọn mua đồ dùng hàng ngày và hàng hóa cần dùng trong dịp Tết.
Trung bình mỗi hộ gia đinh chỉ bỏ ba đồng, thậm chí nhiều gia đình chỉ chi hai đồng để mua sắm, suy cho cùng thì giá cả hàng hoá trong dịp Tết đắt.
Hôm nay là đầu tiên bọn họ đón một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi lượt khách từ khi hợp tác xã cung ứng tiếp thị thành lập, tất cả đều là công lao của trai trẻ mắt.
"Trong kho hàng còn bao nhiêu giấy đỏ?" Trưởng ban gọi quản lý kho hàng đến hỏi.
"Thưa trưởng ban, chúng nhập tổng cộng năm trăm tờ nhưng lúc sử dụng vài chục tờ nên bây giờ còn chỉ còn hơn bốn trăm tờ."
"Được , đồng chí Tiêu Tuấn, sẽ tặng tất cả giấy đỏ còn trong kho cho xem như tiền công." Trưởng ban mỉm , nhờ nhân viên quản lý kho hàng lấy đồ , còn tự bỏ tiền túi mua cho bé một cây kéo mới.
"Đây là những thứ đáng nhận." Thấy Tiêu Tuấn trả kéo, trưởng ban vội : "Hiện tại chế độ khen thưởng của hợp tác xã cung ứng tiếp thị dành cho bán hàng tăng hơn nhiều, hôm nay giúp chúng bán nhiều hàng như cũng đồng nghĩa giúp đám công nhân chúng kiếm tiền. Chỉ là một cây kéo mà thôi, nhân viên chúng mua hàng sẽ tính theo giá nội bộ nên tốn bao nhiêu tiền, nếu tặng thì cứ cầm lấy , như mới dám bàn chuyện hợp tác tiếp theo."
Tiêu Tuấn gật đầu, khi cảm ơn xong, bé cất cây kéo túi xách.
Trưởng ban ngẫm nghĩ : "Đồng chí Tiêu Tuấn, định mang tranh dán trang trí cửa sổ mà cắt chợ bán ?"
" , Hai ngày nữa ở thôn chúng sẽ buổi họp chợ, cháu dự định thêm giờ để cắt tranh giấy trang trí cửa sổ mang bán." Tiêu Tuấn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/544.html.]
"Đồng chí Tiêu Tuấn, chân váy mà cắt , nhưng trung thương thường thích mua giấy đỏ nhờ quen cắt. Hôm nay việc buôn bán của hợp tác xã cung ứng tiếp thị sung túc như là do tranh giấy trang trí cửa sổ là hàng tặng, nhưng nếu mang ngoài bán, chắc trong thời gian ba ngày bán một trăm tám mươi cặp."
"Ý của chú trưởng ban là?" Tiêu Tuấn mím môi nhạt giống như một trưởng thành, tâm trạng của bé hề những lời của trưởng ban cho d.a.o động, vẻ bé lường điều .
" nghĩ thời tiết bây giờ lạnh, so với việc ở bên ngoài chịu lạnh cả ngày Cậu cứ mang những tranh giấy trang trí cửa sổ mà bản xong đến bán cho chúng sẽ hơn. Mỗi cặp tranh giấy chúng sẽ mua với giá hai xu, cắt bao nhiêu chúng sẽ bán bấy nhiêu, mãi đến ngày hai mươi chín tháng chạp mới tạm ngừng. Cậu nghĩ thế nào?"
Trưởng ban bảo Tiêu Tuấn về nhà hỏi ý kiến lớn mà nghiêm túc thương lượng với bé như một đối tác bình thường.
Tiêu Tuấn cụp mắt, xoa cổ tay cứng ngắc âm thầm tính toán trong đầu. Bốn trăm tờ giấy thể cắt một ngàn hai trăm cặp tranh giấy trang trí cửa sổ, một cặp bán với giá hai xu, tổng cộng là hai mươi bốn đồng.
E rằng bé việc ngừng nghỉ suốt ba ngày mới thể thành lượng .
Đến lúc học, chỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật bé mới vó thời gian cắt giấy, còn ngày thường Tiêu Tuấn chỉ thể cắt giấy trong hai tiếng nghỉ trưa mà thôi. Nếu , một tuần bé thể giao sáu trăm cặp tranh giấy, khi trừ bớt chi phí thì còn lãi mười đồng.
Có điều, khi nhập học bé vẫn còn mười ngày nghỉ, cách khác, chỉ dựa viện bán tranh giấy trang trí cửa sổ Tiêu Tuấn thu hơn một trăm đồng.
"Được thì đấy, nhưng mà cháu còn học, từ nhà cháu đến trường học về về hai mươi kilomet, e rằng bình thường bao nhiêu thời gian rảnh." Tiêu Tuấn khó xử .
Trưởng ban nhớ vị trí hẻo lánh của thôn Hướng Dương mà đau đầu. Nếu lượng tranh giấy trang trí cửa sổ quá ít thì đáng để tốn thời gian lấy.
" mà nếu cháu phương tiện thì mỗi ngày sẽ giảm bớt ba tiếng di chuyển, như mỗi ngày lúc học cháu thể cắt bảy tám mươi cặp tranh giấy." Tiêu Tuấn : "Hơn nữa, theo cháu , trường học của cháu cách thị trấn gần, thể giảm bớt nhiều phiền toái cho ."
Nghe , trưởng ban liên tục gật đầu, âm thầm tính toán trong lòng: "Vậy , đúng lúc con trai của họ hàng sắp kết hôn, nhà gái một chiếc xe mới. Trong nhà bọn họ vốn một cái xe mới chín mươi phần trăm, cũng là do nhờ quan hệ mà mua giá nội bộ. Chiếc xe đó giữ gìn khá , từng sửa chữa nào, giống như xe mới . Nếu sẽ với họ hàng đó để cho với giá tám mươi đồng."
Chillllllll girl !
Tiêu Tuấn lắc đầu: "Giá tám mươi đồng quá cao, xe đạp là đồ cổ, chỉ cần trả qua sử dụng thì trừ khấu hao."