"Em gái , chị dâu em , chúng đều sẽ nuôi em ăn học cho thật ! Em cần quan tâm đến chuyện trong nhà, chúng chắc chắn thể thi đậu đại học ở Kinh Đô." Anh cả Cố hàm hậu gãi gãi đầu, thấp giọng tràn đầy kiêu ngạo mà : "Hiện giờ đang sản xuất phấn , thể kiếm tiền! Một ngày thể sản xuất sáu thùng lớn, một thùng thể kiếm bốn đồng ba mao một."
Cố Hiểu Huyên gật đầu thật mạnh, "Anh trai, việc học của các cháu cứ giao cho em. Em hứa nhất định sẽ mang bộ mấy đứa trẻ trong nhà kể cả em trai em gái khỏi thôn Hướng Dương, ít nhất thi một trường đại học ở tỉnh thành."
Anh cả Cố cực kỳ kích động : "Em gái , cuộc sống trong cứ giao cho mấy em bọn và mấy chị dâu của các em. Em và em trai em gái và cả đám trẻ cứ học hành cho , cố gắng trở thành những sinh viên đại học đầu tiên của thôn Hướng Dương chúng !"
Cố Hiểu Huyên : "Anh, học tập là học , nhưng tất yếu là chỉ lo học mà việc sản xuất. Chúng em sẽ trở thành những con mọt sách, gánh vác trách nhiệm, dù cho thi đậu đại học nhất, cũng chỉ là một chỉ đến lợi ích cá nhân, thông cảm cho nỗi vất vả của cha trai và chị dâu, căn bản cách nào cống hiến to lớn cho nước nhà."
"Hì hì, em gái học chữ đúng là hiểu , dù thì chuyện trong nhà em tự quyết định là , , hai em và hai chị dâu đều ủng hộ em!"
Bên hai an hem đối phương cảm động, bên Tiêu Tuấn mới từ phòng họp Mẹ Tiêu túm , lấy cái tông đơ điện mượn từ cạo đầu của !
"Mẹ ơi! Con là con trai ruột của mà!" Tiêu Tuấn nổi giận, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện bé bắt đầu hoài nghi là con trai ruột của phu nhân Tiêu .
Con trai của thì yêu thương cứ như bảo bối trong kho báu, còn ở nhà trở thành ghét bỏ?
Cậu theo cọ lên Tiêu, quả nhiên thấy biểu cảm ghét bỏ thèm che giấu của bà Tiêu.
"Mặc kệ mặc kệ, hai con phúc cùng hưởng họa cùng chia! Có con rận bọ ch.ó thì chắc chắn hưởng cùng ."
Mẹ Tiêu khách khí mà véo lấy lổ tai bé vặn một cái, "Sao, một vòng ở bên ngoài thì tự xem là hùng hả, xem con gì nữa?"
"Không , đại nhân ở cao xin bớt giận, "Hai tay Tiêu Tuấn che lỗ tai, thiếu niên nhỏ cao hơn một mét bảy cong thắt lưng nhường nhịn , đáng thương : "Con nhớ còn kịp. Ngài thử , ăn cơm nấu, con sắp gầy thành cây cột luôn ."
Mẹ Tiêu bé đến dở dở , hừ một tiếng nhét ba lô trong tay bé: "Đi nhà tắm tắm rửa cho sạch sẽ về nhà!
Mẹ kho cho con một nồi thịt và đồ ăn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/551.html.]
Tiêu Tuấn chép chép miệng, giữ mùa đồng lạnh giá, vác cái đầu bóng lưỡng đeo ba lô lạch cạch xe, đến Đại Viện, mà nhà tắm tắm rửa .
Ôn Tĩnh Thu tổ thứ hai, tám tuổi, đến từ thành phố N, nhưng từ nhỏ cô bé lớn lên bên cạnh ông nội bà nội và ông ngoại bà ngoại, quanh quẩn trong làng quê và thị trấn, đợi cho đến tuổi học mới đưa đến Kinh Đô.
Bởi vì từ nhỏ quen đẩy đến đẩy , nên tuổi còn nhỏ mà giống như một con nhím, khổ nỗi em gái và của cô bé là loại xanh, ầm ĩ khiến cho thanh danh của cô bé ở các xã khu gần đó đều cực kỳ tệ, cái gì mà đến từ nông thôn phóng khoáng, ghen tị với em gái, tham ăn lười biếng, đầu óc ngu ngốc, lễ phép, ...
Ôn Tĩnh Thu cũng vẫn cam chịu chấp nhận mang danh tiếng tệ hại do áp đặt, cố gắng giày vò khác, giày vò Ôn và em gái Ôn Giai Đồng dữ, cơ hồ chỉ còn thiếu nước xé rách da mặt (1) mặt cha Ôn nữa thôi .
Chillllllll girl !
Khó trách rõ ràng Ôn những đứa trẻ trong thành phố tham gia chương trình"Bố Mẹ Tập Sự" sẽ tùy lúc đưa đến nông thôn"cải tạo", mà vì một ngàn hai trăm đồng tiền , chút do dự đẩy cô bé .
Tỉnh Nam chếch về phía Nam Trung Bộ của Hoa Hạ, độ ấm thích hợp, dù cho sắp bước tháng mười một nông lịch (âm lịch), thời tiết cũng chỉ là ẩm và se lạnh một chút, đến mức khiến cho khó chịu đựng.
Nơi khí tươi mát khiến sung sướng, sông núi tuyệt trần, dẫn đến tích cách dân chúng nơi đây ôn hòa nhiệt tình.
Bọn họ mới xuống xe, chú ba Sơn đầu bếp ở nhà ăn của một xưởng lớn đợi sẵn chiếc xe ba bánh kéo hàng .
Đi qua khu bếp của nhà ăn ăn cơm , đó chú ba Sơn mới đưa bọn họ đến thôn Thạch Nham.
Thôn chỉ cách thành phố nửa giờ xe.
Vừa mới thôn, còn một đám trẻ con đùa chạy , lớn tiếng gọi: "Ông trưởng thôn ơi, cháu gái của ngài đưa trở về !"
Cha Sơn thật cẩn thận liếc biểu cảm của Ôn Tĩnh Thu, thấy cô bé phản ứng gì, bèn giải thích : "Sau khi chú đặt vé xe gọi điện thoại về nhà . Người trong nhà cháu sắp tới, đều vui mừng."
Ôn Tĩnh Thu nhẹ kéo khóe môi, .
"Điều kiện trong thôn thể so sánh với Kinh Đô, nhưng trong nhà chúng sạch sẽ gọn gàng, cháu ở tạm nhé, chỗ nào thoải mái hoặc là thiếu cái gì thì cháu cứ .
Cháu đừng xem đây chỉ là một chương trình, nhà họ Sơn bọn chú thì chính là vị khách cưng chiều của bọn chú." Cha Sơn nhấn mạnh với cô bé thêm nữa.