Buổi tối chú ba Sơn còn nấu cơm, đưa bọn họ đến cửa nhà, đưa cho cha Sơn một miếng thịt nạc mỡ, và cả một túi mì Phú Cường nhỏ, đó vội vội vàng vàng rời khỏi.
Người nhà họ Sơn cực kỳ nhiệt tình mà nghênh đón Ôn Tĩnh Thu cửa nhà, bọn họ thấy cô gái nhỏ xinh trắng nõn thì thật lòng yêu thích.
"Tĩnh Thu mệt đúng ? Mẹ con thu xếp xong phòng ở cho con , con nhanh nghỉ một chút , buổi tối cha hầm gà, bánh hấp ăn!" Bà nội Sơn kéo tay của cô bé, vui hớn hở .
Đối mặt với bộ dạng đầy thiện ý của , Ôn Tĩnh Thu cũng thể sụ khuôn mặt nhỏ xuống nữa, tươi, ngoan ngoãn mang ba lô đến phòng của .
Nhà họ Sơn thật sự sống khá giả, ông nội Sơn thôn trưởng vài chục năm. Cha Sơn và chú ba đều nghiệp trung học, một đại đội trưởng ở trong thôn, một đầu bếp ở nhà ăn của một xưởng lớn trong thành phố.
Chú hai Sơn thì tòng quân khi nghiệp trung học, hiện tại là doanh trưởng, mang theo vợ con theo quân đội, mỗi tháng đều sẽ gửi về một nửa tiền trợ cấp qua đường bưu điện.
Cô tư Sơn cũng nghiệp trung học, bởi vì tài sắc, cho nên gả chỗ , còn công việc là bán hàng, mỗi về nhà đẻ đều xách theo túi lớn túi nhỏ.
Cho nên nhà họ Sơn là một trong ít nhà trong thôn nhà ngói, vách tường dày màu xanh, ngói màu đỏ, ba gian nhà chính lớn, sương phòng phí đông và phía tây cũng mỗi bên ba gian.
Căn phòng mà bọn họ sắp xếp cho Ôn Tĩnh Thu đó là sương phòng phía đông, là gian mà gần với nhà chính nhất, lấy ánh sáng , phòng ở vách ngăn nhỏ, giường lớn bằng gỗ thật đệm chăn dày, vẫn còn vương mùi.
"Đây là phòng của chú hai và thím hai của con, hàng năm bọn họ ở nhà, cho con ở."Mẹ Sơn kéo chăn cho cô bé, mà cha Sơn thì xách cái bếp lò bọc sắt bước .
Căn phòng lập tức trở nên ấm áp, Ôn Tĩnh Thu vẻ mất tự nhiên.
Trong cuộc đời tám năm của cô bé, ít nhận sự ấm áp. Cha thì luôn vội vàng việc, về đến nhà nhiều lắm cũng chỉ hỏi một vài câu cô bé ăn cơm , ăn mặc ấm áp , nhưng giờ bao giờ chịu dùng mắt để một chút tình hình thực tế của cô bé.
Ông nội bà nội,ông ngoại bà ngoại thì với cô bé thật, nhưng bọn họ lớn tuổi, thể và tâm sức đủ, chăm sóc cho cô bé cũng chu .
Ôn Tĩnh Thu quen tự bảo vệ , cố gắng giành lấy một phần đồ vật nào đó thuộc về từ chỗ của và em gái. rốt cuộc thì cô bé vẫn còn nhỏ, càng thì càng chỉ thể trơ mắt nó biến mất.
Chillllllll girl !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/552.html.]
Hiện giờ đối mặt với sự nhiệt tình của nhà họ Sơn, trong lúc nhất thời cô bé cách nào chấp nhận nổi, cứ cảm thấy rằng khác ý đồ đối với , cánh cửa trái tim vốn hé mở nhanh chóng đóng .
Cô bé , thấy cha Sơn rời , bèn cởi áo khoác, quần và giầy, chui trong chăn, rầu rĩ với Sơn: "Thím , thím cần bận bịu nữa , con ngủ một chút."
Mẹ Sơn ai một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa rời .
"Đứa bé thực sự tám tuổi ? Sao trông gầy, nhỏ, giống như mới sáu tuổi ?" Mọi đau lòng nhỏ giọng hỏi cha Sơn.
" ? Trong thư giới thiệu rằng con bé bằng tuổi thằng Nguyên nhà ," Cha Sơn gật đầu chắc chắn, đồng thời đưa một mảnh giấy thư gấp gọn gàng từ trong túi cho cha , cũng chính là trưởng thôn Thạch Nham.
Trưởng thôn nhận lấy, đeo kính sách xem kỹ gật đầu : "Quả nhiên là tám tuổi, trẻ con ở thành phố ăn uống đầy đủ, thể nhỏ hơn mấy đứa trẻ nhà nghèo trong thôn của chúng ?"
Cha Sơn thì thầm: "Cha của Tĩnh Thu là một lãnh đạo nhỏ trong tổ chức ở kinh đô. Mẹ con bé việc , con bé còn một em gái ở nhà. Con bé đến từ thành phố N, ông bà con bé ở quê, còn ông bà con bé nghỉ hưu ở thị trấn nhỏ.
Theo lý mà , điều kiện gia đình , nhưng," ông dừng , "con bé lớn lên ở thành phố N, hai năm nay mới đưa đến trường học..."
Ông kể những gì Ôn Tĩnh Thu với ông.
"Mỗi đứa trẻ đều là m.á.u thịt rơi xuống của . Làm thể vì lầm của mà đẩy con gái xa?" Bà Sơn lắc đầu.
Bà Sơn cũng cau mày, kiên quyết đồng ý: " mong chờ con gái. Dáng vẻ đứa nhỏ Tĩnh Thu trông xinh cũng lễ phép. Nếu con bé sinh trong gia đình chúng , chẳng nó sẽ trở thành bánh bao thơm ngon ?"
"Ai là ?" Cha Sơn thở dài : "Con bé xinh gầy gò như ở thành phố bao giờ uống sữa bột. Em gái con bé kém con bé hai tuổi nhưng cao gần bằng , cả hai đều đang học lớp một."
"Vừa qua, áo khoác của con bé tuy vặn, nhưng lớp áo bông bên cũ kỹ rách nát, đôi bàn tay nhỏ nhắn vết nứt da, kế đúng là cũng chẳng gì," Mẹ Sơn tức giận : " Lát nữa sẽ tìm bông gòn và Vải bông, cho con bé một cái áo. Trời lạnh thế mà con bé là con gái, nếu tê cóng thì đó là chuyện cả đời!"
"Ở chỗ nhiều vải bông và vải vóc, lát nữa sẽ mang . Con may áo bông, sẽ cho con bé một đôi giày bông." Bà nội Sơn cũng thêm: "Đôi giày da ở chân con bé trông cũng mang nữa."