Dì tư Sơn mỉm : "Còn con thì ? Con sẽ tìm một món ăn hiếm và ngon nhé? Đã gần đến Tết Nguyên Đán, cửa hàng nhiều món hơn bình thường. Chắc sẽ một loại sô-cô-la và bánh xốp mà trẻ em thích ăn. Nhân tiện, con học cách đan áo len, cô bé mặc bộ váy đỏ nhất định sẽ xinh !
Con vốn luôn quần áo cho con gái nhưng cuối cùng sinh hai đứa con trai, nhà đẻ và nhà chồng đều là lũ nhóc thúi !
Trong nhà cuối cùng cũng một cô bé xinh , ngăn em !"
Mọi trò chuyện đùa, mong chờ hai tháng tiếp theo và hề lo lắng cho Sơn Vĩ Nguyên chút nào. Nó chính hỗn thế ma vương, đối với Ôn gia chỉ là một so sánh , chờ Tĩnh Thu trở về, bọn họ sẽ yêu thương con bé.
Ngồi xe lâu như , ngôi nhà ấm áp sạch sẽ, chăn bông mềm mại, thoang thoảng mùi nắng. Ôn Tĩnh Thu vô thức buông lỏng cảnh giác mà ngủ , đây là đầu tiên cô bé cảm nhận thể ngủ thoải mái như .
Khi mở mắt , cô bé thấy tiếng thì thầm của nhà họ Sơn, xen lẫn với giọng của hai bé háo hức đòi em gái, trong thở mùi thức ăn vô cùng ấm áp.
Cô bé cảm thấy như thôi miên một lúc, như thể cô sống ở đây từ lâu.
Chillllllll girl !
Hiện tại cô bé càng cảm thấy thoải mái thì thời gian đó của cô bé càng đau khổ và buồn .
Ôn Tĩnh Thu vẻ mặt đờ đẫn đó, hồi lâu mới chậm rãi thở , môi dần dần nở nụ , nếu như nhà họ Sơn đối với cô thật lòng, cô sẽ nuông chiều bản một , coi như một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và mong đợi, bù đắp những mong mỏi thiếu thốn của bản .
Sau khi đồ, cô xuống giường, mở cửa bước ngoài.
"Tỉnh ? Đồ ăn sắp chuẩn xong . Chỉ cần rửa tay là thể ăn cơm," Bà nội Sơn múc nước ấm trong bếp đưa cho cô bé.
Một bé da ngăm kháu khỉnh toe toét với hàm răng trắng nõn chạy tới, tay cầm một hộp xà phòng Song Hỷ màu đỏ, bên đặt một miếng xà phòng mới toanh tỏa mùi thơm nồng nàn!
Một bé khác trông giống hệt cầm một chiếc khăn màu đỏ đưa cho cô bé.
"Chị ơi, cho chị !"
Ôn Tĩnh Thu vui vẻ nhận lấy, cảm ơn, xắn tay áo rửa tay rửa mặt.
Mẹ Ôn tuy học , mắt kém, giỏi giả vờ nhưng ngoại hình nổi bật. Cha Ôn cũng trai, phong độ, tài hoa.
Ôn Tĩnh Thu di truyền vẻ từ hai họ, làn da trắng, nét mặt thanh tú, mái tóc xoăn và lông mi dài và cong, lúc lời trông giống như con búp bê sứ đặt quầy, điều khiến nhà họ Sơn càng chăm sóc cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/553.html.]
Bữa tối phong phú, bao gồm gà mái già nướng với khoai tây, gà cay, trứng chiên hành tây, thịt kho, thịt xông khói nướng với cà tím khô và bánh bao hồng Phú Cường hấp đặc biệt cho Ôn Tĩnh Thu!
Ôn Tĩnh Thu xong khỏi nuốt nước bọt, đồ ăn trong bát mặt nhà họ Sơn gắp đầy Cô mỉm lễ phép cảm ơn, thỉnh thoảng ăn một miếng bánh bao, một miếng thức ăn, thỉnh thoảng uống chút canh, tuy ăn nhã nhặn nhưng cũng hề chậm hơn hai đứa bé trai.
Ăn xong hai cái bánh bao lớn, một chén đồ ăn và một bát canh, Ôn Tĩnh Thu mới đũa nữa, mặt đỏ bừng hổ.
Khi thấy ăn xong, cô dậy giúp dọn dẹp.
Bà nội Sơn giữ chặt cô : "Con cần gì cả, cứ theo bà, bà giúp con đo kích thước."
Ôn Tĩnh Thu Sơn nhẹ nhàng đẩy về phía : "Cứ , mùa đông ở nhà việc, ngày nào cũng chỉ mong nấu cơm rửa bát, đừng tranh giành với .
Đây là nhà của con, cần gò bó.
Trẻ con cần quá hiểu chuyện, thỉnh thoảng nghịch ngợm cũng đáng yêu."
Ôn Tĩnh Thu sửng sốt một chút, nhịn hỏi: " lớn chẳng thích trẻ con hiểu chuyện, giúp đỡ việc ?"
Mẹ Sơn mỉm , xoa tóc cô và : "Quả thật chúng đều thích những đứa trẻ như , nhưng khi đứa trẻ thực sự giúp chúng . Chúng cảm thấy đau lòng.
Trẻ con nên giống như trẻ con, nhất là các bé gái, khi còn nhỏ thể thoải mái vui chơi, nhưng khi kết hôn con, chỉ sợ sẽ vô lo lắng, công việc bất tận."
Ôn Tĩnh Thu mím môi, trầm giọng : "Được con của thật hạnh phúc."
Mẹ Sơn ôm cô lòng, vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô bé : "Mẹ cũng cảm thấy may mắn khi một cô con gái đáng yêu như con,con trai thật sự là lời, đúng là tri kỷ bằng áo bông nhỏ. Sau bọn nó cưới vợ sinh con, trong mắt và trong lòng chỉ một gia đình nhỏ của nó, còn nhớ đến già như ?"
Bà Sơn đo kích thước và chiều dài bàn chân của Ôn Tĩnh Thu.
"Bà nội, con quần áo để mặc." Ôn Tĩnh Thu nhịn : "Con ở đây, chỉ ở đây hai tháng thôi."
Bông và vải bông trong quan niệm của cô đều là những mặt hàng đắt đỏ, ông bà ở quê mấy năm mới mua một bộ quần áo bông.
Gia đình may cho cô một chiếc áo khoác bông mới, tại một cô mới gặp nghĩa vụ ?
Cho dù khác tặng, cô cũng mặt mũi nhận.