Sơn Vĩ Nguyên bước tới, thấp giọng : "Cầm lấy cả hai thứ , còn một cái nữa coi như đền bù cho phiền phức của ở nhà em. Đây đều là những gì em đáng nhận, hơn nữa chúng cũng coi như quà của tặng cho em!"
Nếu lấy, chính là cùng nhà chúng thành xa lạ!"
Ôn Tĩnh Thu trừng mắt một cái, bất đắc dĩ mỉm , nhét phong bao lì xì màu đỏ cả hai đều khá dày túi đeo vai nhỏ của sự ghen tị ghen tị của Ôn Gia Đồng và ánh mắt háo hức của Ôn.
Cô bé theo nhân viên đến phòng họp, thấy An Tri Hạ, mỉm chạy tới, ngẩng đầu lên: "Báo cáo Cô Tiểu An, em thuận lợi trở về!"
An Tri Hạ cô bé gần như mất vẻ u sầu, nở nụ rạng rỡ, gật đầu chỉ về chiều cao của : "Rất , hai tháng nay lớn nhanh. Cứ tiếp tục phát huy nhé."
Ôn Tĩnh Thu liên tục gật đầu: "Em lớn cũng nhanh . Cha em thỉnh thoảng đục băng câu cá để nấu canh cho em uống. Đồ ăn trong nhà đổi mỗi ngày, em còn ăn hai quả trứng và uống sữa bột hai mỗi ngày. Căn phòng ấm áp, em và hai em trai chạy nhảy, vóc dáng lớn nhanh."
An Tri Hạ mỉm và trao tiền thưởng và giải thưởng cho cô bé.
Những vị khách trẻ tuổi gặp gỡ và trao đổi ý kiến với , tin tưởng An Tri Hạ hơn cha . Cuối cùng, một nửa trong họ nhận lì xì nhưng bố họ lấy với lý do họ giúp giữ.
Hơn nữa, cảnh của Ôn Tĩnh Thu khá đặc biệt, cô còn trực tiếp tuyên bố sẽ đầu tư bộ tiền của , bao gồm cả phong bao lì xì thu thập , Công ty Văn hóa Minh Nhật.
An Tri Hạ cũng từ chối mà nhờ mời cha Ôn đến giải thích tình hình.
Cha Ôn Ôn Tĩnh Thu với đôi mắt dịu dàng và khao khát, cô gái nhỏ tinh tế và mềm mại, với ánh mắt ngưỡng mộ quấn quýt.
Ông khẽ : "Đây là tiền riêng của Thu Thu, bao gồm cả hai trăm đồng thưởng cho gia đình, tất cả đều do con bé tùy ý sử dụng."
Cha Ôn đến mặt Ôn Tĩnh Thu, cúi , cô bé xin : "Trước đây là của cha, cha luôn bận rộn với công việc, quên mất rằng tiểu công chúa ở nhà cần hiệp sĩ bảo vệ."
Ôn Tĩnh Thu ngơ ngác tại chỗ, chút tin ông .
Cha Ôn càng thêm áy náy, ôm lấy đứa bé trong ngực.
Ông cảm nhận rõ, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi vóc dáng của đứa trẻ ốm yếu nhiều, rốt cuộc sơ ý và hồ đồ bao nhiêu, mới tin lời Minh Lệ Hoa, nghĩ là do là Ôn Tĩnh Thu kén ăn mới trở nên gầy gò?
Đứa trẻ trong lòng ông cứng còng, nhô chút thịt, mềm mại, tỏa hương thơm nhàn nhạt.
Cha Ôn dùng sức ôm cô bé, nhẹ: "Cha là một cha năng lực, nhưng Thu Thu, con là một cô con gái ngoan.
Từ nhỏ đến giờ điều gì mà con thể với cha ?
Cha là cha ruột của con, nửa dòng m.á.u đang chảy trong con là của cha.
Con là bảo bối của cha, cha thì cũng trách nhiệm với con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/555.html.]
Con mỗi ngày cha ở bên ngoài gì ?
Nói thì khiến xem thường, cha là một phàm tục, quá vĩ đại đem bộ sinh mệnh dâng hiến cho sự nghiệp của .
Cha đang việc chăm chỉ để kiếm tiền vì con, phấn đấu vì gia đình cha yêu thương nhất. Nếu con cần, những nỗ lực của cha ý nghĩa gì?
Cha thực sự xứng đáng với sự tin tưởng của con ?"
Ôn Tĩnh Thu trầm mặc một hồi lâu mới tiêu hóa hết lời của ông Ôn, trong vòng tay khiến cô cảm giác sự hùng vĩ, ấm áp, cảm giác bình an, cô bé thấy trái tim như lò sưởi hun qua, khiến nước mắt bốc tràn từ khoé mắt.
"Cha ơi!" Cô bé tựa như một con thú nhỏ thương, kêu nhẹ một tiếng dùng sức ôm lấy ông: "Sao cha tới đón con sớm hơn?
Cha con sống ở thành phố N thế nào ?
Chillllllll girl !
Con giống như một quả bóng ném tới ném lui, lúc nào cũng bỏ quên, ăn đủ no mặc ấm.
Lúc con đến kinh đô, một nhà ba thiết, chỉ con là ngoài, là sự tồn tại dư thừa.
Nếu con, ông bà nội sẽ lo lắng, ông bà ngoại sẽ con chướng mắt suốt ngày, và em gái sẽ chơi trò chơi mèo bắt chuột với cha!"
"Bé ngốc." Ánh mắt cha Ôn ửng đỏ, chút nghẹn ngào : "Sao con là sự tồn tại thừa thãi ?
Con là đứa bé mà tất cả chúng đều mong chờ sinh , là một nửa cái mạng của cha!
Năm đó nếu cha bận công việc mà đến đón con và , thì chuyện như .
Thu Thu, cho cha một cơ hội khác ?"
Ôn Tĩnh Thu trút hết nỗi lòng một hồi lâu, đến phần tức giận, mới nhẹ nhàng đẩy ông , trịnh trọng gật đầu, tủi : "Cha đừng vì khác gì thì nấy?
Cha thể về nhà sớm mỗi ngày, chúng ăn tối với ? Yêu cầu của con cha khó xử ?"
Cuối cùng, cô bé còn cẩn thận ông hỏi.
"Không khó xử khó xử." Ông Ôn xoa tóc cô bé và : "Nếu ngay cả ngôi nhà nhỏ cha cũng bảo vệ , bảo vệ cả gia tộc chúng đây?
Thăng quan phát tài là , nhưng quan trọng bằng việc đồng hành con đường trưởng thành với bảo bối của cha!"
Hai cha con cởi bỏ khúc mắc, một chút sương mù cuối cùng trong lòng Ôn Tĩnh Thu cũng biến tan.
Về phần Ôn, một phụ nữ ích kỷ tự lợi như , suy cho cùng cũng là sinh cô bé, về cứ kính trọng bà là , nhưng nhiều hơn thế thì thể.