"Cô giáo Tiểu An, Thu Thu nhà chúng góp vốn công ty văn hóa Minh Nhật, tiền mừng tuổi của cháu cũng sẽ để ở chỗ cô. Lãi suất sản xuất hàng năm sẽ đầu tư các tổ chức phúc lợi, chờ khi cô thiếu tiền thì điều chỉnh ."
Cha Ôn nhẹ , đó bổ sung thêm một câu: "Đây là tiền của con bé, chỉ khi mặt con bé, chứng thực là theo ý định của con bé, thì mới thể động tới tiền .
Có thể thêm điều khoản hợp đồng ?"
"Đương nhiên là ." An Tri Hạ gật đầu.
Cô về phía Ôn Tĩnh Thu, mặt mày tươi ôn nhu : "Bạn nhỏ Ôn Tĩnh Thu, đường đời dài, con xác định chính xác mục tiêu để cố gắng nha. Một ngày nào đó lạc tìm đường, thì tìm cô."
"Con sẽ, cảm ơn cô Tiểu An." Ôn Tĩnh Thu buông tay cha , nghiêm túc cúi đầu cảm ơn.
"Con cần cảm ơn cô, cảm ơn thì cảm ơn chính con. Là em bé nổi bật trong nhiều bạn nhỏ, trở thành khách mời nhỏ của nhóm chương trình, con sức hút của riêng con." An Tri Hạ đem giải thưởng tặng cho cô bé.
Nụ mặt Ôn Tĩnh Thu càng sáng lạn.
Chờ hai cha con , Ôn dắt Ôn Giai Đồng lên , giúp xách đồ.
Ôn Tĩnh Thu nghiêng sang một bên, "Mẹ, mấy thứ nặng, con thể cầm ."
Thấy thần sắc chồng thản nhiên, bà Ôn ngượng ngùng : "Ngồi xe lâu như mệt ? Cha con nhà hàng Hồng Diệp Thu ăn lẩu, đón gió tẩy trần cho con.
Chúng tắm rửa cắt tóc ăn cho thoải mái."
Ôn Tĩnh Thu nghiêng đầu, tiến lên ôm lấy bà , nhưng né tránh.
"Mẹ sợ bọ chét và ve con ? Làm bây giờ, cha cũng ôm con, cha chắc cũng ít."
Vẻ giận dữ của Ôn chợt lóe lên, cứng ngắc kéo khóe môi: "Đứa nhỏ , ghét bỏ con. Con của Tiêu Tuấn kìa, thằng nhóc cửa liền cạo trọc nó ?
Mẹ sợ con thoải mái, chẳng lẽ để trong nhà đầy bọ chét, chấy rận là cho con ?"
" con ." Ôn Tĩnh Thu bình tĩnh : "Lời hỏi thăm quan tâm cũng hỏi con một tiếng ?"
"Làm thể ?" Bà Ôn phản bác theo bản năng, đó bà tức giận trách cứ: "Ở nông thôn cũng lợn ch.ó mèo, nhà nào mà bọ chét với chấy?
Ôn Tĩnh Thu, con tham gia chương trình mà một chút tiến bộ nào, miệng vẫn dối liên tục?
Mẹ hỏi con, con chấy, con dám thừa nhận !"
"Minh Lệ Hoa, đây là con gái ruột của bà." Cha Ôn liếc bà một cái: "Lời con đáng tin, bà còn tin ai đây?"
"Hải Triều." Minh Lệ Hoa hất tay con gái út , tiến lên khoác tay ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/556.html.]
Ôn Hải Triều lui về phía một bước né tránh: "Minh Lệ Hoa, gì mặt con nhỏ. Xin bà ý tứ một chút, đừng để ..."
Tuy lời còn dứt, nhưng Minh Lệ Hoa cũng dám tiến lên nữa, nhỏ giọng hừ : "Hải Triều, ông vẫn trách gạt ông mang Tĩnh Thu tham gia chương trình.
ông thể bởi vì áy náy, chuyện gì cũng theo nó mà chịu suy nghĩ một chút?
Điều kiện nhà họ Sơn , nhưng nhà của họ là nông thôn, khách đến và cũng là cùng làng, mà bọ chét và chí ?
Thứ chỉ cần bám là thành một tổ, trốn ở trong khe hở quần áo, mép chăn, còn nếp tóc. Rất khó diệt trừ, nhà chúng nếu lỡ dính thì thể chịu khó nhẫn nhịn,nhưng lỡ như lây cho hàng xóm láng giềng và đồng nghiệp, họ lý gì mà đổ tại chúng ?"
Ôn Tĩnh Thu lắc lắc tay ông Ôn, nghiêm túc : "Cha, nhà họ Sơn sạch sẽ, chẳng lẽ cha cảm nhận ?
Hơn nữa, con xuống xe đến nhà tắm tắm rửa, quần áo mới.
Nếu cha tin, hãy xem thử xem chấy đầu con . Con thể lừa cha, nhưng chẳng lẽ chấy đầu con cũng hùa theo ư?"
Cha Ôn mỉm gật đầu: "Cha tin con, con gì mà dối chứ?
Vả , lúc Vĩ Nguyên cũng những thứ ."
Ôn Tĩnh Thu khẽ: "Phải , con rận, cha cứ thẳng là , cha vẫn nuôi con vì những chuyện nhỏ nhặt ?"
Cùng lắm thì, quần áo và những thứ con cứ mang vứt , đó cạo trọc.
Mùa lạnh, con sẽ đội mũ và ăn nhiều cơm hơn, để tóc mọc mùa xuân."
Minh Lâm Hoa dậm chân: "Được , mấy đúng hết, giống kế , cái gì cũng sai. sẽ , để cha con hai thắm thiết!"
Bà sải bước kéo Ôn Giai Đồng rời .
Chillllllll girl !
Ôn Giai Đồng xoay đầu , thấy cha Ôn mỉm dịu dàng và yêu thương với chị gái, cũng như đống giải thưởng của chị gái, mắt và mũi đều đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dấu vết ghen tị.
"Đi, cha dẫn con ăn lẩu!" Cha Ôn cầm lấy cái túi nặng nề lưng cô xách lên, ôm cô bé : "Nhờ con, cha và nhà chúng mới giảm giá ở nhà hàng Hồng Diệp Thu."
Ôn Tĩnh Thu gật đầu thật mạnh, nụ rạng rỡ.
Sơn Vĩ Nguyên Ôn sắp xếp cho giường kệ phòng khách, thật là một chiếc giường kệ sắt gấp.
Mặc dù chỉ mới tám tuổi, nhưng cao tới một mét năm, nhờ chạy nhảy trong làng quanh năm, cơ bắp của rắn rõi, chỉ cần xuống giường là sẽ tiếng nó kẽo kẹt.
Sơn Vĩ Nguyên nhíu mày, khóe môi nhếch lên lưng về phía máy .