Vì , giữa đêm, cả cha Ôn, Ôn và Ôn Giai Đồng đang tuổi ăn tuổi lớn thường ngủ say, cũng như những hàng xóm và tầng , đều thấy âm thanh cọt kẹt chói tai và xuyên thấu do khả năng cách âm kém của tường...
Cha Ôn ban ngày mệt mỏi, lâu cũng chìm giấc ngủ.
Mẹ Ôn và Ôn Giai Đồng sáng thức dậy muộn, buổi chiều vẫn còn thấy buồn ngủ, đầu đau. Thật sự chịu nổi nữa, Ôn mặc áo choàng , dậy đến phòng khách bật đèn.
"Sơn Vĩ Nguyên, muộn , ngày mai còn và học, con lật lật như thế , ảnh hưởng đến lớn nghỉ ngơi, lắm đúng ?" Bà cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận cau mày.
Sơn Vĩ Nguyên nheo mắt dậy: "Mẹ ơi, con quen ngủ giường . Nó nhỏ, hẹp thoải mái chút nào, cho cơ thể đang lớn của con!"
"Không gian nhà bố trí đấy, để đặt một chiếc giường như thế dễ .
Kinh đô khác với vùng nông thôn của con, tấc đất tấc vàng, nhiều gia đình với hàng chục nhồi nhét những ngôi nhà mười mét vuông, họ còn thể ngủ sàn nhà.
Cứ , mai chúng sẽ chuyện .
Ngừng ầm ĩ, nếu hàng xóm sẽ đến gõ cửa. Sau khi Ôn xong thì tắt đèn ngủ.
"Mẹ, em gái còn quá nhỏ, để để em ngủ với và cha. Hoặc để em ngủ trong lòng , còn con thì ngủ chung giường với cha.
Con sẽ ở đây trong hai tháng, thể chín bỏ mười mà xót con chút ? Sơn Vĩ Nguyên chịu tủi , đưa hai ý kiến.
"Con vẫn nhớ lời xưa, Đồng Đồng còn nhỏ nên thích tự do, ngủ cùng cha và , sẽ lạ giường. Từ nhỏ sức khoẻ nó , thể chịu một chút uất ức nào, chỉ cần là sẽ khó thở.
Con là một trai, nên hãy thương yêu và quan tâm em hơn."
Sơn Vĩ Nguyên ngâm nga: "Mẹ, con quan tâm, nhưng tại quan tâm đến con?"
Con cũng lạ giường, mà trở cũng , con lỡ gây một tiếng ồn nửa đêm thức dậy trách móc.
Mẹ nghĩ xem con phục ?"
Tâm can của Ôn đau đớn vì tức giận, rõ ràng là bà khác ồn ào, giờ thành bà đang cố tình gây rắc rối? Cơn giận bùng lên , bà chỉ thể tắt đèn đóng cửa cái xoạch, năng gì mà về phòng xuống.
Sơn Vĩ Nguyên tiếp tục xuống đắp chăn bông.
Thật sự cố ý.
càng động đậy, càng khó chịu, càng lật , nhưng nếu nhúc nhích một chút thì giường sẽ kêu kẽo kẹt.
Cậu vật lộn với chiếc giường trong đau đớn, tiếng kẽo kẹt vang vọng mạnh mẽ qua tầng của hai căn hộ trong đêm đông im lặng.
Mãi đến bốn, năm giờ sáng, mới ngủ .
Kiệt sức, và ngủ sai tư thế nên ngáy của tiếp tục quấn lấy tai tiếng giường cót két.
"Cốc cốc!" Mới sáu giờ, bên ngoài trời vẫn còn tối, chỉ ánh sáng của đèn đường. Có tiếng gõ cửa nhà họ Ôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/557.html.]
Cha Ôn cũng thức dậy, mặc quần áo mở cửa.
"Này Hải Triều, nhà chuyện gì mà cả đêm vẫn dừng ! Gia đình chúng lớn và trẻ nhỏ học, chất lượng giấc ngủ là quan trọng. Bà lão sống lầu phẫn nộ với ông.
Cửa nhà đối diện cũng mở , "Anh Ôn, bọng mắt của , đây là kết quả của cả đêm ngủ!" trong văn phòng như , cưỡi xe chạy quanh xã khu, nếu tỉnh táo để xảy t.a.i n.ạ.n thì ai chịu trách nhiệm?"
Cha Ôn xin trấn an họ, đóng cửa bé vẫn đang ngáy, mỉm lắc đầu bất lực.
" là nông thôn, còn nhỏ như thô lỗ." Mẹ Ôn tức giận trừng mắt khó chịu. Bà ngủ ngon, đầu đau như kim chích.
Thấy Sơn Vĩ Nguyên ngủ ngon lành như , bà ghét bỏ nghiến răng, bước đến lay .
Cha Ôn nắm tay bà , nhẹ nhàng vỗ về Sơn Vĩ Nguyên: "Nhóc con, qua giường cha ngủ , buổi tối cha sẽ nhờ gửi giường ngủ đến."
Tịch Vĩ Nguyên nửa nheo mắt về phía phòng ngủ chính.
Mẹ Ôn cản, nhưng cha Ôn giữ , chỉ thể chiếc giường lớn xinh của ngoài xâm chiếm.
"Ôn Hải Triều!" Bà gầm gừ: "Đó là giường của ! Không của một ông."
" , đó là giường của hai chúng , nhưng là do bà chọn về." Ôn Hải Triều chỉ một lời, khiến Minh Lệ Hoa câm nín.
"Nhà, nhà chúng bé như lỗ mũi, chỉ đủ xoay , ông định để giường ngủ ở ?" Bà đổi chủ đề với chất giọng hài lòng.
"Lệ Hoa, bà hiểu rõ ai ép buộc bà tham gia bất kỳ chương trình 'Cha tập sự' gì đó.
Là bà tự đăng ký, thì lo đến nơi đến chốn.
Bây giờ dân cả nước đang theo dõi, hãy bỏ những suy nghĩ chi li và tính khí nóng nảy của bà .
Tất nhiên, nếu bà sợ đang đường chỉ trỏ, thì cứ việc dày vò tụi nhỏ!"
Ôn Hải Triêu buông một câu, tắm rửa.
Minh Lệ Hoa sững sờ, đột nhiên nhớ cameras lắp đặt khắp nơi trong nhà, khuôn mặt bà trắng bệch hết đỏ đỏ xanh, nghiến răng theo nhà vệ sinh, thì thầm: "Hải Triều, cả đêm ngủ ngon, đầu óc rối bời, nên phần đúng."
Tại ông nhắc ?
Chillllllll girl !
Còn ngay máy như ?"
Ôn Hải Triều : "Minh Lệ Hoa, chương trình thực tế là gì?"
Đó là mang khía cạnh chân thực nhất của chúng đến với khán giả.
Nếu đều giả dối như bà, thì hơn là mời diễn viên, ít nhất họ sẽ diễn tận tâm hơn."
"Ôn Hải Triều ông ý gì?"