Trọng Khang Lạc liên tục gật đầu, "Cảm ơn bác Cấm Tử."
lòng của bé vẫn dám hạ xuống, ai cha chính là một năm, năm nay thể mang theo mới trở về .
Thật bé mâu thuẫn, một mặt là sợ cha mới và con riêng lập tức quên bé ở đầu, mặt khác cảm thấy một cha yêu thương thì vô cùng đáng thương.
Cậu bé hạ quyết tâm, chỉ cần cha tìm mới, bé sẽ lưu trở về nhà họ Hộ.
Buổi trưa bọn họ ăn cơm ở nhà họ Ngụy, mì tam hợp ngũ vị hương hoa quyển, sườn nướng củ cải, miến thịt cải trắng, trứng gà xào tỏi non, còn một chậu canh củ cải.
Đây là bữa ăn tiêu chuẩn đãi khách của nhà họ Nguỵ, bọn nhỏ trông mong , chờ lớn động đũa, bọn nhỏ nhao nhao tranh đoạt đũa hì hì ăn cực kỳ vui vẻ.
Mẹ Địch ăn, gắp thức ăn cho bé, : "Con gọi , nơi chính là nhà bà ngoại ruột của con, đừng khách khí."
Ngụy Cấm T.ử cũng ngừng gắp thức ăn cho bé: "Ở nhà chúng ăn cơm cũng bộ, đỡ đám nhóc con cướp còn gì, con xem, đói bụng khó chịu bao nhiêu?"
"Ăn nhiều một chút, con trai lớn lên thật cao, mới con gái yêu thích."
Trọng Khang Lạc hổ vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Địch về nhà bắt đầu lục lọi.
Trong nhà tuy rằng chỉ một Địch Quốc Lương, nhưng nhà họ Ngụy ở sát vách, mặc quần áo chật nhất định sẽ cho bọn nhóc bên đó. Bà chỉ thể tìm một ít quần áo mặc đến, quần áo tương đối trung tính sửa nhỏ một chút nhét một ít bông mới cho nhóc mặc.
Không mới may quần áo, nhanh bà thu thập thỏa đáng xong xuôi, để Trọng Khang Lạc .
Thiếu niên cách nhiều năm mới mặc bộ quần áo , đều hiện sức nóng, nụ cũng mang theo chút ngu ngốc, "Mẹ, thật vặn, còn vô cùng ấm áp!"
"Vậy là ." Mẹ Địch trái cũng hài lòng, gật đầu xoay xách túi nhỏ, âm u : "Đi, chúng thăm nhà thích."
Trọng Khang Lạc rõ nguyên do, nhưng bé cũng thắc mắc mà ngoan ngoãn theo phía bà , từ cửa lớn ngoài.
Vừa khỏi cửa, Địch hắng giọng sang sát vách hô to: "Cha, , con nhà bà nội Lương T.ử một chuyến, lát nữa sẽ trở !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/572.html.]
Mẹ Địch dứt lời, bác cả Ngụy nhanh chóng : "Cùng thôi, lúc cho bò ăn xong, trả xe cho đội."
Nhà Địch cách nhà họ Địch cũng tính là gần, gần như xem là một nơi ở phía đông một nơi ở phía tây.
Lúc nhà họ Ngụy xây phòng ở cố ý chiếm ít nền móng, trong đó một khối lớn là giữ cho con gái nhỏ, thuận tiện cho việc bình thường, cũng vặn rời xa chồng, đỡ khinh bỉ.
Bác cả Ngụy đưa bọn họ đến cửa nhà họ Địch, lập tức khàn giọng : "Chờ trả xe bò xong sẽ tới đón hai ."
Mẹ Địch nhẹ : "Anh trai, đường mấy bước, hai con chúng lắc lư cũng trở về ."
"Không ." Bác cả Ngụy nhíu mày kiên trì : "Mùa đông trong thôn ít, hai về nhà, yên tâm."
Huống chi em gái tuổi còn trẻ thủ tiết, bây giờ cũng đang trong độ tuổi, đám lưu manh trong thôn đụng , truyền những tin đồn , những bà tám dài lưỡi phụ nước miếng trong thôn đều thể nhấn chìm em gái của ông .
Tuy rằng hai em bọn họ sợ, ông thể bảo vệ em gái, nhưng ai nguyện ý truyền lời đồn cả ngày chứ? Giả cuối cùng cũng thể tin là thật.
Mẹ Địch mím môi, trong lòng ấm áp, gật gật đầu: "Vậy , em chờ trai tới đón hai con chúng em."
Lúc nhà họ Địch gọi mở cửa, mợ hai Địch mặt âm trầm ở trong, thấy bác cả Ngụy một bên, còn ngừng dặn dò em gái, bà tức giận hỏi: "Làm gì? Đây ngày lễ ngày tết, tới cửa gì?"
Mẹ Địch nhẹ giơ túi trong tay lên : " mới từ kinh đô trở về, mua chút đồ cho cha chồng, cũng mang theo chút bánh ngọt và kẹo cho bọn nhỏ."
Mợ hai Địch xong, chằm chằm cái túi tính là lớn bĩu môi, : "Chút đồ đủ cho ai nhét kẽ răng?"
Tuy nhiên bà cũng nghiêng lấy nó, cằm nâng nâng về phía Trọng Khang Lạc : "Đây là thằng nhóc nhà ai? Lương T.ử ?"
Chillllllll girl !
Mẹ Địch a một tiếng, giải thích: "Con nuôi của , Lương T.ử đến khách nhà quen ở kinh đô, hai tháng nữa sẽ đón nó trở về."
"Ở kinh đô cô lấy quen?" Năm nay bà cụ Địch sáu mươi tuổi, mặt là nếp nhăn cùng những khó khăn năm tháng xâm nhiễm, sắc mặt lãnh đạm giọng bén nhọn, cả lộ vẻ cay nghiệt khó thể cận.
Người nhà họ Địch đều thò đầu xem náo nhiệt, mợ cả Địch nhét một quả bí đỏ miệng, nhạo : "Ai mà , dù trong nhà cũng đàn ông, cô nơi nào chứ?"
Nghe xong Địch thu hồi nụ mặt, tiến lên đến.