"Sao em thể loạn đòi về nhà? Em cũng nổi tiếng khắp nơi như cô giáo Tiểu An." Đan T.ử Vi uể oải .
An Tri Hạ hiểu ý gật đầu, cô bé ước mơ trở thành nổi tiếng.
"Bây giờ em còn nhỏ nên thể nhiều chuyện lắm nhưng chỉ cần em thể cố gắng hòa nhập cuộc sống sinh hoạt của nhà họ Đinh, hơn nữa đem niềm vui cho già, điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Chillllllll girl !
Ít nhất em thể đem niềm vui cho nhà và nhiều khán giả TV. Mọi sẽ nhớ đến một cô bé xinh đáng yêu ấm áp tên Đan T.ử Vi."
"Chỉ đơn giản như thôi ?" Đan T.ử Vi nhăn mũi: "Vậy , để em thử xem.
Tuy cô bé như nhưng cái đầu nhỏ vẫn cho rằng chỉ tiền tài mới thể đo điểm cống hiến của .
Đan T.ử Vi mới bảy tuổi, dù chỉ học buổi sáng nhưng cô bé sớm vỡ lòng, đăng ký ít lớp sở thích, cô bé vẫn chỉ là một cô nhóc kiêu ngạo thiên lương, khát vọng nho nhỏ.
Sau khi ngủ một giấc, rửa mặt ăn tối, cô bé dọn dẹp bát đĩa và bàn ghế giúp bà nội Đinh. Sau đó cô bé lấy sách vở bút thước của , dựa bàn c.ắ.n đầu bút suy nghĩ, thỉnh thoảng gì đó sổ.
Mọi đều ngạc nhiên nghiêm túc xem rốt cuộc cô bé gì, chỉ tiếc là camera xa nên thấy gì.
Mất cả một buổi sáng cuối cùng cũng thấy cô bé thở dài, hài lòng cầm sách vở, mỉm ngọt ngào với bà nội Đinh đang đóng đế giày: "Bà nội, cháu mở lớp giảng dạy!"
Bà nội Đinh sững sờ: "Cái gì? Cháu mở cái gì?"
Đan T.ử Vi dọn dẹp đồ : "Bà nội, cháu cảm thấy cô giáo Tiểu An đúng, quả thật để việc lớn cháu nhất thiết chuyện như chị Y Hãn để kiếm tiền.
Tiền cháu kiếm thể quyên góp, nhưng chỉ quyên góp một , thể giúp ít bạn nhỏ.
từ lúc ba tuổi cháu học khiêu vũ, ca hát và đ.á.n.h đàn, đến bây giờ học tập hơn bốn năm, cô giáo chỉ cần cháu kiên trì là thể gia nhập đoàn văn nghệ, trở thành đoàn viên ưu tú nhất, chừng còn thể đại diện quốc gia tham gia cuộc thi nước ngoài.
Rất nhiều bạn bè điều kiện gia đình , cơ hội học tập, cho nên cháu dạy những gì cháu học cho .
Thật , mỗi ngày kiên trì luyện tập kiến thức cơ bản của khiêu vũ thì nó đơn giản, chỉ là các bạn giáo viên dẫn dắt qua cửa, bỏ lỡ thời kỳ quan trọng nhất khi còn bé, học tập sẽ khó khăn."
Bà nội Đinh mỉm , liên tục gật đầu: "Vậy là Vi Vi cô giáo nhỏ? Vậy cũng !"
"Bà nội, bà giúp cháu chuyện với một chút ?" Lúc cô bé ngượng ngùng le lưỡi: "Cháu cần tiền, dù đến mùa đông đều ở nhà, đúng lúc tập hợp các bạn nhỏ một nơi để học khiêu vũ và ca hát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/621.html.]
Bà nội Đinh liếc cô bé, đả kích tính nhiệt tình của cô bé, suy nghĩ : "Vậy , bà sẽ với trưởng thôn một chút để ông phát loa thông báo quảng bá cho cháu."
Các bạn nhỏ đến học với cháu thì cần mang gì cả, chỉ cần cầm chút củi lửa đốt giường lò là ."
Đan T.ử Vi ậm ừ, cam đoan : "Bà, bà với trưởng thôn như , chỉ cần học kiến thức cơ bản của ca hát khiêu vũ là , ngày ngày kiên trì, đó ít nhất cũng học hết cấp hai, nhất định thể sẽ tham gia đoàn nghệ thuật!"
Bà nội Đinh đáp , dọn dẹp một chút, phủi bụi quần áo dày và đội khăn lên đầu, cần hai quả trứng gà ngoài.
Đan T.ử Vi gọi cha Đinh đến dọn dẹp phòng nhỏ một chút, kê chiếc bàn dài sát tường, dùng kệ để luyện tập.
Bởi vì giường lò cháy nóng hổi nên phòng nhỏ bên cạnh cũng lạnh.
Cô bé đổi một bộ quần áo thoải mái và giày khiêu vũ, ngâm nga bài hát kéo giãn cơ, khi cô bé khởi động cho nóng một , khi nhảy vài đoạn khiêu vũ thì loa bên ngoài bắt đầu vang lên.
"Mọi trong thôn Từ Khê xin chú ý, trong thôn Từ Khê xin chú ý, bây giờ thông báo một tin vui. Nhà ai em nhỏ học ca hát khiêu vũ thể đến nhà Đinh Lý Tưởng để đăng ký, chỉ cần đem theo chút củi để đốt giường lò là !"
Trưởng thôn cũng thông báo yêu cầu nhận của đoàn văn nghệ dựa theo lời bà nội Đinh , còn lặp ba .
Đan T.ử Vi chút kích động, thỉnh thoảng ngoài thăm dò, nghĩ đến chút nữa sẽ nhiều bạn nhỏ đăng ký. Cô bé nhất định sẽ dạy hết để cho bọn họ cơ hội bay khỏi thôn và một tương lai rộng lớn hơn.
Thế nhưng khi bà nội Đinh về chuẩn bữa trưa, Đan T.ử Vi ăn nhanh tiếp tục vùi đầu kế hoạch rèn luyện, nhưng khi trời tối cũng một đứa trẻ nào đến.
"Bà?" Hai mắt Đan T.ử Vi chút đỏ lên, khó hiểu hỏi: "Tại ? Chẳng lẽ tham gia đoàn văn nghệ ? Trong thành phố nhiều gia đình bỏ nhiều tiền để cho con học ca hát khiêu vũ là để thể tham gia đoàn văn nghệ, thể bảo đảm cuộc sống, còn thể tìm đối tượng !"
Bà nội Đinh vuốt đầu cô bé, thở dài : "Cháu, đây là nông thôn, tuy mùa đông việc nhưng bọn nhỏ vẫn giúp đỡ trong nhà chút chuyện, ví dụ như chà dây gai, đ.á.n.h túi lưới, gắn đế giày, mền, đan sọt, rổ, thúng... Hoặc là giúp lớn trông trẻ.
Chủ yếu là ít để lên cấp hai, hơn nữa ca hát khiêu vũ thì học từ nhỏ, ai đủ kiên trì và chăm chỉ?"
Đan T.ử Vi mím môi, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Bản là giáo viên miễn phí cũng đến học, cách giữa sự thật và lý tưởng thật sự quá lớn?
Cô bé ngờ thực tế tàn khốc và kinh hoàng .