Bên ngoài cửa hàng là gạch ngói đơn sắc, đó dán tên đầy đủ của công ty KFC đỏ tươi, một bên còn đầu bếp ngoại quốc già tóc bạc, cao hai mét, mặc quần áo màu đen, đeo mắt kính tủm tỉm, trong tay cầm cái thùng giấy KFC cung cấp cho khách hàng đóng gói về.
Bên cạnh bảng hiệu còn treo một tấm biển thức ăn nhanh kiểu M.
Bàn việc và quầy thu ngân bên trong bố trí dựa theo kiểu dáng thống nhất, bàn ghế cũng là kiểu đơn giản màu gỗ đào kinh điển khảm viền đen.
"Cô Phòng, cô thấy thế nào?"
Lance tràn đầy chờ mong cô: " sẽ gửi ảnh chụp về tổng công ty, đó nhà thiết kế sẽ cung cấp bộ tài liệu kích cỡ chính xác xuống, chắc cũng đổi quá lớn so với bản vẽ của .
Truyền tin qua quá phiền phức, chuẩn tìm kiếm thợ thủ công kinh nghiệm lâu năm ở địa phương để sửa sang trang trí .
Chờ đến buổi tối, sẽ thông báo cho tổng bộ chuẩn các loại tài liệu khai trương cửa hàng và huấn luyện viên, nhanh chóng đưa tới đây.
Dù thì." Anh hì hì, sờ mũi : "Dù chúng cũng chờ mong tổng công ty thể tiến Hạ Hoa, đặc biệt là mở công ty chi nhánh đầu tiên ở kinh đô, chuyện ý nghĩa lớn đối với chúng ."
An Tri Hạ lên tiếng: "Có thể, đúng lúc công ty chúng mấy đứa nhỏ học trang trí thiết kế ở nước ngoài trở về, coi như cho bọn chúng luyện tập một chút.
Mà đội trang trí nội thất trướng kinh nghiệm vô cùng, ưu tiên cho các dùng đấy."
Lance liên tục gật đầu: "Vậy đây xin cảm ơn cô Phòng ."
An Tri Hạ đưa bản vẽ cho : " còn một vài ý tưởng trang trí nội thất, đến lúc đó cùng với đội ngũ nhận thầu sửa chữa, chờ bọn họ đưa bản vẽ trang trí cụ thể, xem nhé?"
"Có thể, cô Phòng, , vẫn là câu , tốc độ, thật sự gấp chờ nổi."
Sắc mặt Lance phiếm hồng, xong bắt đầu quan sát cửa hàng, thỉnh thoảng ngoài địa lý vị trí một chút, xe cộ của lui tới dày đặc như nước chảy, nụ mặt còn sâu hơn.
"Thật , KFC là tiếp nhận từ chỗ ông ngoại, từ một chuỗi cửa hàng của thành phố, phát triển thành thức ăn nhanh chút danh tiếng quốc tế, cảm giác thành tựu so với kiếm lời chục tỷ còn nhiều hơn.
Nhìn , đặc biệt là bọn nhỏ thỏa mãn hạnh phúc ăn thức ăn trong tiệm, lòng như mật ngọt chảy qua .
Tuy rằng mới hơn ba mươi tuổi, nhưng tiền mà kiếm là đủ , còn cái gì khác mua mà mua chứ?
cũng nhiều thêm một cái miệng, thêm hai cánh tay so với khác, thể xài bao nhiêu tiền?
Cho nên là, hy vọng sẽ nhiều thể thưởng thức thức ăn ngon, hưởng thụ cuộc sống hơn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/684.html.]
An Tri Hạ đồng ý : " nhớ một nhà giáo d.ụ.c ở nước các rằng con bảy loại nhu cầu, chỉ nhu cầu thiếu thốn thỏa mãn thì nhu cầu trưởng thành mới thể phát triển một cách nhất.
Anh Lance đạt đến mức độ tự thực hiện cao nhất."
Lance ha ha: " đúng đúng, bây giờ phát triển theo phương diện tinh thần.
Hy vọng về chúng nhiều cơ hội hợp tác hơn, để KFC ở nước Hạ Hoa trở thành một nơi quan trọng để nâng cao cảm giác hạnh phúc cho !"
Tiếp theo An Tri Thu đưa Lance đến tham quan cơ sở chăn nuôi Lục Nguyên do Lý Hán Khiêm mở, thuận tiện về vấn đề cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho cửa hàng .
An Tri Hạ thì về công ty, triệu tập nhóm thanh niên đầu tiên về nước từ căn cứ điện ảnh tới.
Tổng cộng năm , trong đó một là con gái.
Mọi kích động văn phòng, gập lưng chín mươi độ với An Tri Hạ, đôi mắt sáng ngời lên tiếng: "Chào cô giáo Tiểu An!"
Bọn họ chịu nổi về nước đền đáp, đợi lấy giấy chứng nhận trở về thực tập.
Có điều, bọn họ chỉ từng gặp An Tri Hạ một sắp xếp tới căn cứ điện ảnh mài giũa.
Thiết kế của căn cứ điện ảnh là mời mấy chục nhà thiết kế sân vườn nổi tiếng nhất cả nước, cùng một thợ thủ công nước ngoài. Để mỗi một cảnh tượng trong căn cứ điện ảnh mai đều cực kỳ chân thật, ba bước cho một cảnh, năm bước cho một mùa, mười bước cho một quốc gia, hội tụ cổ điển lẫn hiện đại trong và ngoài nước, đùa là bóng rổ nhỏ.
Năm du học sinh chuẩn một bụng mực nước, nhưng tới nơi rời thì mới phát hiện trong bụng bất quá cũng chỉ là miếng bọt biển dính mực, khi gặp thực tế thì ép cho bẹp dí, trống rỗng!
Tam quan và nhận thức của bọn họ đ.á.n.h nát xây dựng , trải qua hai tháng rèn luyện mới lấy một chút tự tin.
Hôm nay triệu tập, bọn họ như binh lính lên chiến trường, lòng tràn đầy chí khí cọ xát quyền chưởng đây!
An Tri Hạ mời họ xuống: "Muốn uống gì nào? Sữa bò, đồ uống, là cà phê?"
"Trà ạ!" Năm đồng thanh đáp, đó họ liếc rộ lên.
Chillllllll girl !
"Cô giáo Tiểu An, chúng em ý định đó của cô. Nếu chúng em trở về chính thức , khẳng định sẽ cảm giác ưu việt mười phần, tự cho là tài trí hơn , ý kiến của các tiền bối. Hơn nữa." Cậu thiếu niên ngay thẳng gãi gãi đầu, ngượng ngùng : "Chúng em còn sính ngoại, luôn dùng cà phê, sandwich, salad và một ít đồ vật bên ngoài để chứng tỏ bản giống những khác.
Thật , bọn em càng để ý mấy cái càng thể hiện sự thiếu tự tin của . Cũng là kiểu thiếu tự tin đối với quốc gia và nhân dân. Đất nước em hơn năm nghìn năm lịch sử, chẳng sợ sự phát triển kinh tế và khoa học kỹ thuật lạc hậu hơn các quốc gia khác, nhưng thời gian mấy ngàn năm sống uổng, nhân dân chúng em sáng tạo nhiều tài phú về văn hóa.
Mà những nội tình về sẽ biến thành nhiên liệu, đoàn tàu của đất nước em đuổi kịp và vượt qua tất cả các đất nước khác nhanh chóng!"