Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:18:05
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Khang Hiểu Hoa và Tề Quốc Cường trở về, chỉ ở xa xa thấy bóng dáng của hai em nhà họ An, nhăn mày hướng về phía cha An đang ngốc ở mái hiên mà : "Đứa nhỏ còn đủ một trăm ngày đó, ông ôm đây? Lỡ may cảm lạnh, nó còn nhỏ như vượt qua ?"

Cha An vội vàng ôm đứa nhỏ nhà.

Hai con Khang Hiểu Hoa cũng theo , thấy bàn đầy những thứ , đôi mắt liền tỏa sáng.

Đầu tiên là Tề Quốc Cường bước tới một tay vớt lấy rượu, một tay lấy bao t.h.u.ố.c lá, thì Khang Hiểu Hoa bắt lấy về."Này, ? Mẹ , con đau quá, cho con uống chút rượu với châm điếu thuốc, bảo đảm bệnh đau cỡ nào cũng sẽ lên!"

"Mẹ hỏi con còn tìm đối tượng ? Đây đều là thứ , cái nào lấy còn cho con mặt mũi? Hai đứa nhỏ tiêu tiền cũng quá là hào phóng, cũng đúng thôi, lặng lẽ lấy của ba ngàn đồng với một đống ngân phiếu, thể hào phóng chứ? Cũng là một năm tiêu tốn hết bao nhiêu !" Khang Hiểu Hoa vô cùng đau lòng : "Nhà chúng nhiều như , sẽ nhiều nơi cần dùng đến tiền, bọn nó còn chừa một ít."

"Mẹ, cái gì mà ba ngàn đồng? Nhà chúng khi nào tiền như ?" Tề Quốc Cường kinh ngạc nhảy dựng lên, theo thói quen sờ Khang Hiểu Hoa: "Mẹ thế nào mà tiết kiệm ? Con thế nào, mỗi ngày ăn ít như , còn mua quần áo, hàng tháng trong nhà đều tiền. Thế nên con mới tiết kiệm!"

"Rốt cuộc chuyện , bà cho rõ ràng xem nào!" Cha An sắc mặt u ám hỏi.

Khang Hiểu Hoa đặt m.ô.n.g xuống ghế, lau nước mắt : " còn cho cái nhà , mỗi tháng đều dành dụm tích góp. Chỉ cần ăn no là , quần áo mặc thể chắp vá, mà bọn nhỏ lớn lên quá nhanh, nhà cũng điều kiện, thể hàng năm đều quần áo mới cho mỗi ?

từng chút từng chút mà trong kẽ răng lấy , chỉ nghĩ đợi bọn nhỏ lớn lên tìm công việc, kết hôn, cần lo lắng nữa. Thế nhưng hai em bọn nó lúc xuống nông thôn lấy tiền với ngân phiếu trong nhà cuốn gói . Trong đó còn mấy bộ phiếu ba vòng một tiếng mà vất vả lắm mới đổi lấy !

, sợ ông tức giận nên vẫn luôn dám mở miệng."

"Lúc đó bà trong nhà tiền, nên cách nào giúp bọn nó tạo quan hệ với nơi khác," cha An tin tưởng hỏi . Ông là một tên đàn ông, bất cứ khái niệm nào về tiền bạc, cũng tính toán, nếu thì cũng sẽ lúc An rời , dùng tiền lương một tháng để lo bữa cơm cho ba . Mà Khang Hiểu Hoa lấy lý do trong nhà nhiều , nắm giữ tiền lương của cả hai, tùy ý một câu trong nhà còn tiền, ông cũng thật sự tin.

Hiện giờ trong nhà vốn dĩ ba ngàn đồng, ông lập tức hỏi: "Hơn một ngàn đồng là tiền lương hưu của tụi nhỏ ? Còn là đều là do bà tích góp ? Nhiều như ? Tất cả phiếu ba vòng một tiếng đều là của bà?"

"Ông An , Quốc Văn và Quốc Võ cũng tám tuổi , hai chúng cùng chung chăn chung gối suốt chín năm, ông thể tin lời ? Ba ngàn đồng, phiếu nhiều như , thể lừa gạt ông chứ? Nếu ông tin, thể ngoài hỏi thăm một chút, đổi phiếu ," Khang Hiểu Hoa ôm mặt lóc: "Này, lúc nhà chúng tiền, nhưng thể giúp bọn nó chạy quan hệ . Chính ông còn rõ ràng ? Chỉ cần là ở nông thôn thì ở giống ? Dù thể thường xuyên về nhà, hơn là nên tốn tiền bạc, nghĩ xem nên thông qua quan hệ thế nào để đón bọn nó về.

mà, bọn nó một tiếng liền đem tất cả tiền trong nhà lấy ..."

Chillllllll girl !

"Một năm , bà một chữ cũng ." Cha An thở dài, c.ắ.n răng hỏi: "Vậy hôm nay bà thấy mấy đồ kể ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-176.html.]

", trong lòng vẫn luôn một chút hy vọng xa xăm, thật sự hy vọng rằng Tri Thu và Tri Hạ là tên trộm gia sản. rõ, ở trong cái nhà chỉ hai đứa nó là lý do dùng đến tiền đó, nếu báo án, tra đầu hai đứa nhỏ, thì cuộc đời bọn nó bỏ luôn ?" Khang Hiểu Hoa ấm ức : "Các đều thấy bất công, khắt khe với hai em bọn nó, nếu là một ác độc như , thì trực tiếp đưa chúng đến đồn cảnh sát , để nhiều chuyện thế , còn tổn thất ít tiền bạc."

Cha An hạ tầm mắt: "Tri Thu với , nó cùng Tri Hạ ở quận Đông Thành việc, sẽ về nữa."

Khang Hiểu Hoa kinh ngạc phắt dậy, lớn giọng : "Cái gì? Bọn nó trở về ?"

Đứa nhỏ dọa đến mức bật òa một trận, cha An vội vàng dỗ nó, hướng về phía Khang Hiểu Hoa : "Bà hy vọng tụi nó trở về ?"

"Không, Không , chỉ tò mò tụi nó thế nào thôi." Bà khó khăn giả lả một tiếng: "Bọn nó trở về là , đỡ canh cánh trong lòng. tò mò tụi nó mới xuống nông thôn một năm mà thể trở về thành thị? Toàn bộ thôn nhỏ Hạch Đào Nhi chúng nhiều đứa nhỏ xuống nông thôn như , bao nhiêu mới trở về thành thị ? Mỗi một đều tốn hết sức lực trong nhà, mới thể đưa trở về?"

"Cha, thật là ngốc mà!" Tề Quốc Cường đau đớn rên một tiếng, môi mím chặt, phát âm thanh: "Bọn họ giữ trong tay ba ngàn đồng và nhiều phiếu định mức như , thể kiếm hai học trò?"

Cha An ôm đứa nhỏ cho Khang Hiểu Hoa: "Chuyện đến nước , trong đó vốn dĩ một phần tiền lương hưu của bọn nó, một phần là tiền kiếm , xem như là tiền bồi thường cho Lệ Quyên và Quốc Cường. Sau đừng ai nhắc tới nữa!"

Khang Hiểu Hoa sửng sốt, vui : "Như thể ? Lương hưu của bọn nó, mới quan tâm . mà hơn một ngàn đồng và ngân phiếu thì thể tính ! Đó là tiền mà vất vả lắm mới , tiểu Cường và tiểu Quyên còn lập gia đình, là vì nhà chúng đủ thể diện để sắm lễ hỏi và của hồi môn đó.

Tiền lương của ông một chút cũng động tới, dùng của nhà , nuôi bốn đứa con của ông và hai bà v.ú thôi. Quốc Cường và Lệ Quyên dùng bất cứ phân tiền nào của ông, tất cả đều lấy từ tiền lương của .

cực khổ tích góp tiền mười năm, dùng nhiều mối quan hệ để đổi mấy bộ phiếu ba vòng một tiếng, ông một nhẹ một câu chấm dứt tại đây, cần đề cập tới hả? Vậy còn ? Thà ở nhà trông nom bọn nhỏ thì !"

"Vậy bây giờ bà đây, tiền cũng dùng hết ." Cha An lóc đến phiền phức, gãi đầu hỏi.

Khang Hiểu Hoa đảo mắt: "Hiện tại bọn nó ? Vậy để bọn nó mỗi tháng trả hai mươi đồng là , thêm mười đồng phí phụng dưỡng ông, hừ, nếu bọn nó nhận kế , cũng hạ quyết tâm cùng bọn nó tính toán rõ ràng."

Cha An một bàn đầy đồ, dậy với khuôn mặt âm trầm: "Khang Hiểu Hoa, đó là con của , là ruột thịt với ! Bà những gì, còn nhớ ? Có nhất thiết ép bọn nó đến như mới bằng lòng? Năm đó nếu cưới bà, hiện giờ con các còn kiếm sống ở mảnh đất !"

"Tốt lắm, thì ông nghĩ về chúng như ?" Khang Hiểu Hoa vỗ một cái lên bàn: "Được, con dám ở mặt chướng mắt ông, về quê ruộng kiếm sống, đỡ chịu tủi nhục!"

 

 

Loading...