Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:18:22
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dòng ở cửa hàng Hữu Nghị thì khiến cho khác cảm thấy khiếp đảm như ở tòa Bách Hóa. Những đến ở đây đều ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng. Họ luôn luôn ở một tư thái ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c hề ăn nhập với khác, tỏ luôn cao hơn một bậc. Bốn bề xung quanh cũng tiếp nhận điều , cả con mắt đều ánh lên vẻ ngưỡng mộ mà theo.

Cửa ở đây sáng, cửa dù mở đóng thì đều đụng chiếc chuông lục lạc, nó phát âm thanh trong trẻo, trong khí tỏa mùi hương hoa hồng nhè nhẹ. Quầy hàng, kệ hàng đều là màu nâu cao cấp của gỗ tạo thành. Trên đất cũng phủ một lớp sàn cùng màu.

Đây cũng là sự tồn tại khiến cho những nhân viên bán hàng ở tòa Bách Hóa ngẩng cổ lên .

Có một nhân viên đang hì hục lau nhà, khi thấy mấy đến thì ngay xuống chân , hùng hùng hổ hổ : "Không giày da mà bước ? Đôi giày vải dính đầy bùn thêm việc cho chúng ? Các phát thêm lương ?"

Chú Phương, thím Phương, ngay cả Phương Hồng Diệp cũng nên để chân ở nữa. Mấy đứa nhóc thì túm chặt lấy góc áo của lớn, rụt rè núp ở phía .

Những nhân viên còn và khách hàng thấy tiếng thì đều ngẩng đầu lên như thấy gì, ai việc nấy, sâu trong lòng vẫn cả sự khinh bỉ khiến cho nhà họ Phương tương đối khó xử.

"Tri Hạ, là thôi , chúng bước một cái là . Đồ ở đây đắt mua bằng ngoại tệ." Thím Phương nhỏ tiếng bên tai An Tri Hạ: "Chúng nếu mua đồ ở đây thì cũng nỡ dùng."

An Tri Hạ , mấy : "Ở chỗ mở tiệm buôn bán chính là để cho khác , một cái cũng chẳng mất tiền ai. Tại còn phân là 3 6...? Cho dù những vật phẩm trả bằng ngoại tệ thì là vẫn những món đồ khác cần thế ?

Nếu như nhân viên bán hàng đối đãi với chúng như lúc đối đãi với những khách hàng khác, chỉ hận thể khiến chúng mặt mà cút xéo khỏi đây ngay lập tức. Vậy thì thà treo luôn một tấm biển ở cửa, nước ngoài, tiền, bối cảnh thì đều thể , những khác cấm chỉ qua. đây xem mai nơi sập tiệm !"

Một câu cho tất cả trong cửa hàng chấn động một hồi.

"Đồng chí nhỏ chuyện kiểu gì thế? Chúng là đang bận ? Mọi cứ tùy tiện xem xem, chúng còn thể đuổi ngoài như nào chứ? Đồng nghiệp của chúng nhiều việc, do tâm trạng bực bội, nên vài ba câu, đến nỗi khiến cô vùng lên như thế ?" Một nhân viên lâu năm chau mày , vui vẻ gì : "Đừng lôi chuyện bản nghèo , trong nhà ai mà họ hàng nghèo cơ chứ. Xã hội bây giờ lên , chỉ cần cô chí khí, chỗ nào mà thể ngóc lên chứ? Rồi đến chỗ chúng vẻ đây!"

"Còn , những món hàng ở đây cũng là đồ mà các trả ." Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác vải nỉ, đai con thỏ với giọng giễu cợt: "Mấy tự đến đây tìm thêm lúng túng, còn đòi ỷ ngoài? Nhìn một cái thì mất tiền nhưng mấy kéo theo cả bùn, nhân viên nhà tốn nước lau sàn ? Cũng mang theo côn trùng c.ắ.n , còn phun thêm ít t.h.u.ố.c diệt sâu bọ nữa, phiền thật đó."

An Tri Hạ cảm nhận Phòng Lễ Hi và Phòng Tụng Ngôn đang kéo căng sức một chút. Cô cúi đầu , hai đứa trẻ đang núp ở phía lưng cô ngủ gật, cả cô bao phủ một lớp dày đặc khiến cô khó mà thấu hiểu triệt để những tình tiết phức tạp.

thu tầm mắt , hai đứa trẻ lớn nhà họ Phòng đều từng sống ở kinh đô . Cho dù rời khỏi đây 4 năm thì cũng sợ hãi giống như mấy đứa trẻ khác. Điều duy nhất thể lý giải là bọn chúng cái phụ nữ đeo đai con thỏ , mà nếu thể khiến cho chúng phản ứng như thế thì chắc chắn quan hệ thiết.

Chillllllll girl !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-192.html.]

Nhìn những động tác trộm nho nhỏ của Phòng Lễ Hi, cô đột nhiên nhớ tới chị dâu Phòng Viên từng nhắc đến.

An Tri Hạ thẳng về phía phụ nữ , dung mạo tinh tế, mặc bộ đồ cổ giống như trong phim, chỉ là lông mày quá mỏng, khóe mắt nhếch lên, khóe môi thẳng, xương gò má cao, vẻ hà khắc đều thể hiện từ từng nét khuôn mặt. nếu như nghiên cứu kỹ một lượt thì ba đứa trẻ quả thật là nét giống với đó.

tháo mũ xuống, lộ dung mạo trong trẻo, đơn thuần. Cô gương mặt của phụ vì ghen ghét đố kỵ mà trở nên hung ác đầy thỏa mãn: "Cửa hàng Hữu Nghị là nhà nước mở đó, thanh toán bằng ngoại tệ chỉ là để thuận tiện cho những nước ngoài đến mua, từ đến giờ bao giờ hạn chế bất kỳ trong nước nào bước . Hạ Hoa của chúng là Hạ Hoa của , chứ chỉ cần trong nhà chút tiền, bản việc là thể cao hơn khác một bậc, thể dùng mũi chỉ thị khác. Các rằng lỗ mũi của bản to, còn nhiều lông, trông cực kỳ ?"

Không cho khác cơ hội đáp trả , cô tiếp: "Hừ, nhận lấy lương của nhà nước phát cho thì siêng năng, cần cù mà việc. Làm gì chuyện một bên hưởng chế độ đãi ngộ cao cấp, một bên oán than tới cửa? Không chúng tạo việc cho các , cửa hàng cần dọn dẹp thì cô để kiếm tiền?

À, là do cô chỉ thể mấy công việc vệ sinh, chân tay vụng về, trừ việc oán trời trách đất, não còn linh hoạt, giày da thì sẽ dính bùn ? Nếu như chân sạch sẽ thì tại mấy đặt thêm tấm t.h.ả.m ở cửa để đến thì thể lược bớt bùn giày?"

Gương mặt của lau dọn đỏ bừng lên: "Cô cho khác coi thường các , cô, cô cũng coi thường dọn vệ sinh ?"

" , chỉ cần là nhân dân lao động dựa chính sức lực của để kiếm tiền thì đều đáng tôn trọng. cô ngay từ đầu tôn trọng chúng thì đầu óc chúng cũng vấn đề mà tôn trọng cô?" Nói xong, An Tri Hạ hướng về phía quản lý, tầm mắt cô dừng thẻ nhân viên treo cổ. Tuy rằng cách đó tận 10 mét nhưng cô vẫn thấy rõ ràng: "Chủ nhiệm Ông đúng ? cùng với thím đều là công nhân chính thức trong thành, cả xe cả nhà, nhất thiết so cuộc sống với ông. Chú và thím là từ Giang Châu đến, đúng , họ là nông dân, chỉ lao động chân tay chủ yếu nuôi sống bản . Mỗi năm, trừ chuyện vui nhất là qua tết thì chính là lúc giao nộp lương thực.

Những lương thực vất vả cày cấy cả một năm trời một câu thì hề thương tiếc gì mà cho, đó lượt phân phát đến chúng tận nơi. Tại ? Bởi vì bọn họ đang vì đất nước cố đẩy lùi nạn đói, đóng góp những thứ thực tế. Họ vì đó mà kiêu hãnh, vì đó mà tự hào!

Mỗi một lúc mà chủ nhiệm Ông tay nhận lương thực cung cấp, thím nghĩ rằng nhờ sự hào phóng từ nông dân thì thím mới béo như ? Nếu như chỉ cần họ cắt xén vài cân lương thực để đổi lấy tiền thì cuộc sống ung dung thoải mái như ?

Mà ngay lúc , bọn họ thím chỉ thẳng mặt nghèo là một cái tội? Hừ, cả cái nước ai vì điều mà tự hào? Nghèo thì , những đống tiền bạc ăn mìn lương tâm , một lòng hướng về tổ quốc và nhân dân, chiến đấu vất vả thì gì sai!"

Chủ nhiệm Ông chặn họng, một câu cũng , tiểu vệ binh chịu thiệt, cái miệng thể đổi đen thành trắng. Cô chỉ thể mỉm : "Mấy vị đồng chí cứ xem thử xem, Tiểu Triệu tiếp đãi chút."

Nhân viên bán hàng gọi tên nhanh chóng đáp một tiếng, dám An Tri Hạ, dẫn từng quầy hàng.

Người phụ nữ đai con thỏ giễu cợt một tiếng: " bây giờ coi là gì ? Hóa chỉ cần cầm một sợi lông gà cũng thể là cầm kiếm tiếng , khua môi múa mép để hùng. Hừ, chị Ông, em phỏng đoán rằng cô vẻ đây với đám họ hàng nghèo nên lấy chúng bè.

Cũng chỉ chị tính tình , nếu là em thì em cầm lấy cây chổi đuổi họ ngoài từ lâu ."

 

Loading...