Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:18:23
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/50RcuCxmIl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thím Phương cái tính cay độc từ đến nay của An Tri Hạ, lúc cũng kéo theo mà cả nóng phừng phừng, đem khí thế khi còn ở trong thôn , răng nghiến , hai tay chống bên hông hướng về phía phụ nữ đai con thỏ quát : " nhổ , nghèo? Ai nghèo chứ! Công xã Ngũ Kỳ của chúng là thuộc hạng giàu đó, mỗi nhà mỗi hộ đều đang tu sửa nhà cửa, nó như nào ? Không là cái loại nhà tầng đơn giản như mấy , một nhà mười mấy chung sống trong cái nơi bé như lòng bàn tay mà là nhà chia phòng chính, phòng để đồ rõ ràng!

Chúng mỗi ngày mỗi đều ăn một quả trứng gà, luôn luôn thịt gà, thịt heo, thịt vịt để ăn, gạo đủ để ăn no, dưa hấu lấy nước uống. Mỗi một tháng chúng chia lợi nhuận cũng ngang với lương của mấy , đường nhựa xây đến tận cổng, trường tiểu học xây dựng còn đầy đủ, trang hoàng hơn chỗ mấy .

Nếu là do chúng mấy ở thành phố ăn no, luôn mặc đồ cũ thì chúng sẽ ăn mặc như ? Còn mặc đồ nỉ, giày da ?

Bản hiểu rõ nên nghĩ rằng kinh đô nên là trời luôn ?"

"Hahahaha." Người phụ nữ đeo đai con thỏ , bụp miệng lớn, mấy khác cũng cố thẳng lưng tủm tỉm: "Ở quê trồng trọt mà thể giàu hơn chúng ? Lẽ nào đất mỏ? Đây chính là chuyện nhất mà từng qua đó, , chuyện của mấy thể khiến vui vẻ nên chị Ông, chị cho họ ít kẹo hoa quả . Đừng để túi áo trống rỗng bắt đầu ghét bỏ sản phẩm ở cửa hàng Hữu Nghị , xứng với bọn họ."

"Tiểu Triệu, gói nhiều một chút, trẻ con nhà họ nhiều, bà Vu hào phóng lắm đó." Chủ nhiệm Ông .

" cái , tất cả!" Phòng Lễ Hi đột nhiên chỉ đống kẹo bày đĩa đằng .

Nụ vương môi của phụ nữ đeo đai thỏ cứng , gương mặt lạnh lùng : "Có để ăn là còn đòi hỏi nọ? Mày nó là cái gì ? Nguồn gốc của nó ờ ? Chỉ cần , sẽ cho chọn thoải mái!

Con từ lúc nhỏ cho đến lúc vị trí của bản thì những món đồ nên ăn , tránh việc ăn nhớ nhung mãi, chế móng vuốt của , trở thành tên trộm gặp đánh.

bố thí cho đống kẹo thì sẽ trở thành đầu sỏ mất."

"Nước Mỹ, socola trắng của tiểu bang Pennsylvania sản xuất, nhân bơ đậu phộng. Dì , dì còn cụ thể hơn nữa ?" Phòng Lễ Hi nhướng đôi lông mày hỏi. Cậu chỉ mười tuổi nhưng dáng cũng khá cao, hơn 1m4, đang là lúc tăng trưởng nhiều. Đôi má núc ních thịt hao dần , giờ là thanh thiếu niên thanh mảnh: "Nhìn dì vẻ khá nhiều tiền, là dì sẽ nỡ tiêu chút tiền để chịu trách nhiệm cho lời của bản chứ? Đây là điều mà một vị phu nhân tiền ."

"Bà ý chắc nịch như thế thì sẽ nuốt lời !" Phòng Tụng Ngôn lấy sức lớn tiếng.

"Cái dì mới đang là kể chuyện cho chúng đó, coi chúng là những đứa trẻ ba tuổi , một cái cây kẹo nào đó là dỗ ngọt chúng ? Không tiền thì đừng mà tỏ giàu lắm!" Em bé năm tuổi dựa theo sức của hai chị hùa theo với chất giọng sữa.

"Được , mấy đứa đừng đùa nữa." An Tri Hạ bất lực : "Cho dù đem dì bán thì cũng mua một thùng socola . Dì , dì cũng thật là, ăn ba hoa mặt mấy đứa trẻ chứ, tạo thành một mặt trái, khiến cho lớn ở trong mắt chúng nó còn đáng tin nữa, Đây còn là một mầm họa đáng ở Hạ Hoa !"

Bà Vu tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng lên xuống, mặt nhiều khác hổ đỏ cả mặt, bà nắm chặt lấy chiếc túi da, câu gói đống socola kiểu gì cũng .

Không còn cách nào khác, lý trí của bà vẫn còn đó, đương nhiên bà bỏ lượng lớn tiền ngoại tệ như thế để mua, chỉ thể chằm chằm An Tri Hạ với ánh mắt đầy lửa giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-193.html.]

"Quả thật là , Hạ Hoa chú trọng nhất chính là giữ lấy lời." Giọng lành lạnh mang vẻ thờ ơ của một đàn ông vang lên: "Phu nhân Vu, cho dù là với trẻ nhỏ lớn thì nếu thì đừng tùy tiện khỏi miệng."

"Chủ nhiệm Ông, gói tất cả chỗ socola đó . Chút nữa đưa bà phiếu và tiền ." Một đàn ông trung niên chút khó khăn , đó đầu với thanh niên : "Anh Minh, nhà tính nóng một chút chứ hề ác ý. Chúng đừng vì bà mà ảnh hưởng đến sự hợp tác đôi bên, xem loại t.h.u.ố.c nhuộm mới ..."

Khương Sĩ Minh để ý đến ông , tay đút túi về phía An Tri Hạ, mặt cô : "Sao tới khu phố trung tâm ?" Sau đó về phía chú Phương cúi , chào hỏi đầy thiết: "Họ hàng đều đến hết ạ? Chào chú, thím, các tiểu đồng chí. Mọi tới đây thế? Có cần tìm giúp hai chiếc xe khách ?"

"Không cần, cần. Chúng cũng dạo một lượt hết , cần phiền như nữa." Thím Phương sửng sốt, thanh niên phân cao thấp với Phòng Viên ròi nhanh chóng khoát tay .

An Tri Hạ cũng mờ mịt đầy đầu nhưng cô rằng đang giúp đỡ . Biểu cảm cô tự nhiên, nhẹ nhàng : "Chào Minh, chúng chuẩn về ngay đây, cứ bận việc của ." Cô gọi như hai , chắc là sai sót gì !

Bàn tay đang đút trong túi áo của Khương Sĩ Minh ngứa, của đặc biệt sợ đau, khi sinh thì liều mạng kiên quyết sinh thêm nữa. Thế nên mới nuôi lớn trong hai trạng thái trái ngược chiều chuộng và nghiêm khắc, thời điểm đó cực kỳ, cực kỳ mong một đứa em gái đáng yêu gánh cho nửa sự chú ý. Bây giờ cách nghĩ đó còn mãnh liệt hơn nữa.

"Chú, thím, đừng khách sáo như con bé , cái gì cứ ghi tên của cháu, khó lắm mới đến kinh đô một , còn thư giãn hết chứ." Nói xong còn vỗ vỗ vai của An Tri Hạ: "Anh còn việc, đây, gặp !"

Sau đó, đầu hướng về phía chủ nhiệm Ông, khuôn mặt đang lập tức biến mất, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như nợ trăm triệu : "Chủ nhiệm Ông, đây là em gái , tiếp đãi họ một chút. Nếu họ trúng cái gì thì cứ ghi tên , còn cả, đừng để thấy mấy coi khác thấp kém hơn nữa, nếu thì cút hết cho !"

Chillllllll girl !

Chủ nhiệm Ông gì còn dám nổi tính nóng như lúc nữa, ở độ tuổi ba mấy bốn mươi tuổi cong lưng đáp ứng liên tục, về phía An Tri Hạ sắp thành bông hoa cúc luôn .

An Tri Hạ Khương Sĩ Minh, đôi mắt kiềm mà sáng lên, bá đạo tổng tài ở cái niên đại đúng là cực kỳ hiếm thấy. Có khi nào cầm nắm kịch bản trong tay?

"Đi đây!" Ánh mắt của cô quá chăm chú, Khương Sĩ Minh bất giác cong khóe môi, một tay đặt đầu cô xoa xoa, thấy thỏa mãn trong lòng mới rời .

Vu Lễ Minh lấy tay chọc chọc và vợ của , nghiến răng, nhỏ: "Bạch Quân Nhã, khi về sẽ tính sổ với bà !" Sau đó kẹp túi văn kiện bên , gọi Minh đuổi theo.

"Còn ngây ngốc đó gì, gói !" An Tri Hạ bảo mấy đứa trẻ xem quầy hàng, chỉ phía socola với Tiểu Triệu.

"Gói , ghi tên của Vu." Chủ nhiệm Ông gật gật đầu.

"Các bạn nhỏ thấy ? Mới những dì, thím dạy cho các em một buổi học cực kỳ sinh động, gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây." An Tri Hạ Bạch Quân Nhã, mỉm thong thả .

 

Loading...