Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:18:24
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Quân Nhã tức gì , chỉ thể nghiến răng dẫm lên đôi giày da ngoài.
"Phu nhân Vu, đồng hồ đeo tay của cô còn xem nữa ?" Chủ nhiệm Ông thấy nên nhanh chóng hỏi lớn.
"Chủ nhiệm Ông đừng gọi nữa, nhà đẻ phá sản của bà thì lấy tiền, còn về nhà đợi mắng kìa. Bà như thế là đang đ.â.m cho một nhát d.a.o ? Lúc nãy thấy hai cũng khá đó, hóa cũng chỉ thế." An Tri Hạ nỗi đau của khác .
"Aa, mày chính là đồ hồ ly tinh!" Bạch Quân Nhã quan trọng mặt mũi nhất, xong câu chỉ An Tri Hạ.
Chủ nhiệm Ông nhanh chong tiến lên phía cản bà , kéo sang một bên nhỏ giọng khuyên nhủ: "Phu nhân Vu, cô gái là gà cậy gần chuồng, chỉ là tiểu nhân đắc ý, cô ganh đua với cô cái gì chứ? Lần Vu tức giận thật , bà vẫn nên nghĩ cách ứng phó thì hơn. mà chiếc đồng hồ đeo tay nước chỉ một cái, giúp cô giữ , đợi đến khi chuyện thỏa thì cô tới tiếp?"
"Được, chị Ông giúp giữ . Sắp tới sinh nhật ông , đây là món quà đặc biệt chọn cho ông ." Bạch Quân Nhã đáp rầu rĩ chăm chăm An Tri Hạ một cái, cất bước ngoài.
Chủ nhiệm Ông đang vui vẻ trong lòng, tiền hoa hồng bán chiếc đồng hồ thể đủ cho bà mua vài cân mì sợi nhỏ cho con. Bà thì thấy con ngươi đen nhánh của An Tri Hạ.
"Chủ nhiệm Ông nhất định giữ đồng hồ cho phu nhân Vu đó, nhất định đó." An Tri Hạ cực kỳ xán lạn, khiến cho chủ nhiệm Ông nổi da gà khắp .
Socola trắng là nhãn hiệu của nước ngoài, giá mua cao, ít hàng nên mới dùng ngoại tệ để thanh toán. Hơn nữa nửa cân mà hơn mười đồng, thể chính là giá trời, xong trong ngành cũng chỉ tặc lưỡi.
Phòng Lễ Hi đích ôm tận hơn 10kg hộp sắt, nghiêm túc phát cho mỗi một hộp.
Mọi mở vỏ bọc bên ngoài , viên kẹo socola hình viên đạn, quả bóng, hoa hồng đen sì thì tò mò nó ăn ngon đến mức như nào, giá cao đến mức giá thịt heo so với nó cũng chỉ ngang với da heo.
Bọn họ ăn thử, cho một miếng trong miệng, cho miệng là tan, cảm giác mượt mà. Sự hưởng thụ mới mẻ thật sự thể khiến con run lên một đợt. Quan trọng hơn là khi socola tan , bên trong là nhân bơ đậu phộng, mùi vị bùng nổ, hai thứ ăn cùng với cho con mở kiến thức về món ăn ngon.
"Ngon, ngon. Đây là loại kẹo ngon nhất mà em từng ăn. Còn ngon hơn kẹo thỏ trắng nhiều !" Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất nhà họ Phương , ngon đến mức khen ngừng .
Hai cô bé nhà họ Phòng những món đồ với đôi mắt sáng long lanh.
Phòng Lễ Hi phát cho thêm một cái, với giọng nghiêm chỉnh: "Socola ăn nhiều cho răng miệng, mai ăn tiếp." Nói xong cũng chê mệt, cứ thế vác đống hộp theo loanh quanh trong tiệm.
An Tri Hạ cũng kệ , kéo cánh tay của thím Phương cùng xem. Thật sự đa dạng ở cửa hàng Hữu Nghị còn phong phú bằng hợp tác xã cung ứng và tiếp thị Đông Phong, nhưng kiểu dáng của tiệm dẫn đầu thời trang của cả nước, chỉ là thời đại nghiên cứu dùng cho thực tế nên coi là đắt hàng.
Cô và Phương Hồng Diệp mỗi mua một chiếc áo khóa da, mua cho chú Phương chiếc đồng hồ quả quýt, mua cho thím Phương chiếc áo lông cừu. Những đứa trẻ thì mỗi đứa một chiếc balo bằng vải bố, một chiếc hộp bút đa năng.
Các nhân viên bán hàng lặng lẽ dè bỉu, quản lý của tiệm chẳng qua chỉ là khách sáo ghi tiền tên , mấy thể khách sáo như chứ? Đây còn là hận thể mang cả kệ để hàng ?
Sau khi chọn đồ xong, An Tri Hạ và Phương Hồng Diệp tranh thanh toán, cuối cùng là Phương Hồng Diệp trả tiền thường, An Tri Hạ trả tiền ngoại tệ, hề chiếm hời từ Khương Sĩ Minh.
Mấy trăm đồng mà thanh toán còn thèm chớp mắt, những nhân viên bán hàng trong tiệm lúc mới ngượng ngùng nhận sự thật, giống như quản lý , thiếu tiền. Mọi đều đỏ mặt vì thẹn.
Trên đường về nhà, An Tri Hạ ngay bên cạnh Phòng Lễ Hi.
Thằng bé cố giấu trong lòng lâu mới rầu rĩ chia sẻ nỗi khổ trong lòng cho khác: "Chị An, bà , bà căn bản hề nhận chúng em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-194.html.]
An Tri Hạ than nhẹ một , quả nhiên là giống như cô nghĩ. Cô vỗ vai của : "Chị An từng kể cho em về chuyện của chị ?"
Thằng bé lắc lắc đầu, khuôn mặt thanh tú sắp nhăn một cục vì buồn .
"Chị với trai khi bảy tuổi thì đều như những đứa trẻ khác nhận tình yêu thương từ cha ..." Cô chậm rãi kể câu chuyện của nguyên chủ và trai: "Thật em còn hạnh phúc hơn chị và chú Thu mà em nhiều. Em những em gái hiểu chuyện, lời yêu thương khác, một chú luôn bảo vệ các em, còn cả hội bạn bè Ngưu Vượng và đại gia đình của chúng .
Cha của em yêu thương em, tuy rằng ông thì vẫn căn dặn chú của em ông yêu thương, chăm sóc các em thêm phần của . Lễ Hi, em vẫn còn nhỏ nên vẫn mong mỏi tình yêu thương từ , ngưỡng mộ sự hạnh phúc của khác, cũng giống như tụi chị hồi nhỏ mong mỏi tình yêu thương từ cha .
Chỉ là con thì quá tham lam, sống là một điều may mắn to lớn . Ngoài việc em yêu bản và bảo vệ những yêu em thì cần ước thêm điều gì xa xỉ nữa, nếu thứ em nhận chỉ sự thất vọng và tổn thương.
Bà trao cho em một mạng sống, nuôi em trở thành một hiểu chuyện, em khắc ghi trong lòng sự ơn với bà . Đây là điều đương nhiên. đợi đến khi bà già , cần chăm sóc em thể theo cách con quạ phụng dưỡng cha , đem phần ân nghĩa trả từng chút một.
Ở đây lúc Lễ Hi từng đồng ý với chị rằng đừng lấy bà lý do hại bản , vì như mà thế thì xứng đáng. Em thể lấy sai của khác để trừng phạt chính , kiên cường lên thiếu niên, cứ giống như nãy phản kích một cách hảo!"
"Em, em nãy đúng ?" Phòng Lễ Hy cúi đầu hộp socola trong lòng , ngại ngùng : "Em vốn chiếm hời từ bà , hình như, hình như chồng mới tức giận với bà ."
"Cứ coi như quà gặp mặt mà tặng cho đứa con của ." An Tri Hạ sờ sờ đầu của thằng bé : "Người chồng mà bà ý tự chọn lấy, cuộc sống chính là chua ngọt đắng cay, cũng để bản bà nếm thử."
Một hàng khi về đến nhà là chiều tối, phụ nữ thì bận bịu cơm tối trong bếp.
"Tri Hạ." Thím Phương thắc mắc trong lòng cả tối, mãi tới khi cơm xong nhịn mới mở lời: "Cái đàn ông ở trong cửa tiệm là ai ? Quan hệ của cháu với đó vẻ khá ?"
An Tri Hạ vẻ mặt hóng chuyện của hai con thím Phương : "Nếu như cháu rằng cháu cũng quen , đây là thứ hai chúng cháu gặp , thím tin ?"
Họ cùng lắc đầu: "Chỉ là gặp thứ hai giúp đối phương giải vây, còn thì gọi là , lừa ai chứ?"
"Thật đó, cháu cũng mà." An Tri Hạ bất lực kể qua qua chuyện gặp .
"Xem đối với em giống bình thường." Phương Hồng Diệp bụp miệng : "Còn em thì ? Không cách nghĩ gì ? Chị thấy cũng cao, trai, lời cử chỉ cũng lịch sự. Nói chừng hai thể thử tìm hiểu ."
Thím Phương cũng : "Chuyện chị dâu cháu cũng đó. Anh cháu cũng kết hôn , tuổi cháu với cũng lệch bao nhiêu. Bây giờ cháu cũng nhà , công việc định thì nên nghĩ đến chuyện chung đại sự của bản . Cháu còn kéo dài thì những đàn ông sẽ chọn hết mất, những còn thì dưa vẹo táo nứt, cháu sẽ thích ?"
"Thím, nếu như thím thì cháu chính là dưa vẹo táo nứt?" Phòng Viên từ xuất hiện, hỏi đầy sâu kín.
"Anh dưa vẹo thì em , nhưng em là táo nứt." An Tri Hạ mím môi .
Phòng Viên sờ vết sẹo đầu: "Anh thể bổ máu, suy nghĩ một chút ?"
"Chờ dì đến đây ..."
"Thế thì lắm , giữa chúng cần một chiếc đèn nữa..."
Chillllllll girl !