Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:54:05
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Tri Hạ ngây trong vòng tay của trai lâu, cảm giác phẫn nộ mới dần bình tĩnh . Cô lạnh nhạt liếc Tề Lệ Quyên đang cuộn , giọng khàn khàn : "Cô cứ việc đến cục Cảnh sát tố cáo , thuận tiện luôn việc cô kết hôn mà mang thai. ăn cơm tù còn xác định, nhưng mà cô nhất định sẽ bắn."
Tề Lệ Quyên dọa sợ đến nước mắt chảy thành hàng, dùng sức lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Không , , sẽ chuyện cho ai hết!"
An Tri Hạ về phía những khác trong phòng.
Động tác của bà Khang vô cùng nhanh nhẹn, mang chăn đệm, quần áo và đồ ăn của thu gọn trong bao tải. Thấy An Tri Hạ lạnh lùng qua, vội vàng cam đoan : " thấy gì hết!"
An Tri Hạ nhếch khóe môi bước lên phía lạnh : "Nhìn thấy cũng , chỉ điều ai sẽ tin lời của nhà họ Khang các chứ? Dù các cũng từng tiền án, còn chỉ là một con gái yếu đuối, thể xách Tề Lệ Quyên bụng như cái trống chứ?"
"Á!" Con dâu cả nhà họ Khang vốn dĩ sợ hãi, An Tri Hạ những lời , càng cảm thấy chồng đúng. Con bé chắc chắn trúng tà , nếu tại sức lực tự dưng lớn như thế? Sao chuyện cái bụng bầu mà Tề Lệ Quyên mất công che dấu chứ? Hơn nữa dường như cả căn phòng đang tỏa thở âm lãnh thấu xương xung quanh, bà vơ vội đồ đạc của , kéo cả Tam Bảo và Tứ Bảo chạy ngoài.
Bà Khang cũng gọi hai đứa cháu, kéo hai bao tải chạy một mạch ngoài, giống như đằng ma đuổi theo.
Tề Lệ Quyên càng rảnh cầm lấy thứ gì, c.ắ.n răng vịn tường dậy, thất tha thất thểu theo .
Chỉ còn cặp song sinh đang sát ông An, trộm An Tri Hạ, run lẩy bẩy.
An Tri Hạ nhướng mày, cất chiếc điều hòa toả lạnh bốn phía chân . Ồ, hình như siêu thị thêm một chức năng, giúp cô giả thần giả quỷ.
Cô bước đến đứa bé ba tháng tuổi, trong tay cầm chiếc máy hút bụi mini, thăm dò phần đầu, đó từ từ hút sạch phần tóc vụn quần áo, cất túi zip trong siêu thị, ghi tên Quốc Bình.
"Mày gì thế!" Ông An vẫn luôn thờ ơ, thấy cô tiếp cận đứa bé, lập tức dậy quát khẽ lên định đẩy cô .
An Tri Thu bảo vệ em gái, lạnh lùng : "Đồng chí An ông yên tâm, Hạ Hạ chẳng qua xem con trai ông trông thế nào thôi, còn đường trốn."
"Chúng mày cần vẻ kỳ quái ở đây." Ông An tức giận : "Thằng bé bệnh , chúng mày là trai chị gái, cho thằng bé lượng vàng cũng gì là sai. Sau thằng bé lớn lên, cũng sẽ giúp chúng mày như thế. Lúc chúng mày còn nhỏ, tao cũng yêu thương chúng mày như , từng thiên vị đứa nào!
chúng mày khiến tao quá thất vọng, trộm tiền trong nhà, lừa bịp dối trá, ngay cả lễ phép cơ bản kính già yêu trẻ cũng ! Đây là thứ chúng mày dạy ?"
"Câm miệng, ông xứng nhắc đến !" An Tri Thu gầm nhẹ : "An Chí Bình, cả đời hận nhất là đám đỉa đói nhà họ Khang, mà chính là ông! Tại ông là cha của hai em chúng chứ? Chúng thà cho rằng cả cha và đều còn nữa.
Ông từng thiên vị ai, chỉ là lạnh nhạt chúng vất vả mưu sinh tay kế, còn bản ông thì vui vẻ chủ nhà, mỗi một còn dùng lý do quang minh chính tại, ép buộc em chúng thỏa hiệp với niềm đam mê của ông và sự ích kỷ của Khang Hiểu Hoa!"
"Hết đến khác, ha, cho dù lúc đó ông mặt chúng , em trai mắc bệnh cần tiền, chúng cũng sẽ hai lời liền đưa tiền cho ông.
Chứ cần ông tự quyết định bán em gái cho nhà họ Khang, đổi lấy ba trăm đồng!
Ông mà sống với ba đứa con trai ông cùng với đám con của kế , tự giải quyết cho . Hạ Hạ, Hồng Diệp, chúng !"
An Tri Hạ lấy từ một cây kéo cũ, về phía ông An, lúc đang ngây sợ hãi, cô răng rắc một tiếng cắt phăng một nhúm tóc sát da đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-211.html.]
"Mày gì!" Khi chiếc kéo lạnh lẽo tiếp xúc với da đầu, tim của ông An suýt chút nữa nhảy ngoài, chân mềm nhũn xuống ghế: "An Tri Hạ, tao là cha mày đấy!"
Chillllllll girl !
An Tri Hạ lấy chiếc khăn tay, gói cẩn thận nhúm tóc đó, về cái ót trọc mất một mảng của ông An, lắc lắc chiếc khăn trong tay khẽ : "Sau nữa , trở về sẽ lập bài vị cho ông."
"Mày, mày thật khốn nạn!" Ông An sờ đầu, tức đến thở gấp: "Tao xui tám đời, mới gặp bọn quỷ đòi nợ chúng mày, chúng mày , đừng bao giờ trở ! Dù tao cũng di chúc xong xuôi , căn nhà phần của chúng mày, sẽ do bốn em bọn nó thừa kế!"
Thời đại ngoại trừ lính, hoặc là những thanh niên cá biệt mới để đầu đinh, mái tóc dày rậm của đàn ông giống như mũ quan , tóc rẽ ngôi ba bảy. Để kiểu đầu trọc chính là phạm tội c.h.ế.t!
"." An Tri Hạ bình tĩnh : "Căn phòng một phần là của chúng , hơn nữa còn chiếm hơn nửa, ông quyền xử lý." Bằng , Khang Hiểu Hoa cũng sẽ tính kế trai như thế.
Nói xong, một tay cô kéo trai, một tay kéo Phương Hồng Diệp, nhẹ : "Anh, chị dâu, chúng trở về nhà nhé? Đến đây một chuyến phí mất bao nhiêu sức, chúng quán ăn một bữa để bổ sung, đó dạo phố giải tỏa tâm trạng!"
An Tri Thu dùng sức vò tóc cô: "Hôm nay với chị dâu mời, em cần tiết kiệm cho bọn , vui vẻ là hết!"
"." Phương Hồng Diệp gật đầu : "Chị cũng chiếm chút lợi ích cùng em ăn một bữa thật lớn."
An Tri Hạ bắt đầu kể tên các món ăn.
Nhìn ba tay trong tay rời , sự mật, hạnh phúc đó là điều mà nhà họ Khang bao giờ giả bộ . Dường như cũng trong căn nhà , An Chí Bình cũng từng cảm nhận sự ấm áp của gia đình.
"Cha, con cũng ăn thịt kho tàu, chân giò hầm nước tương..." Cặp sinh đôi nuốt nước bọt, nhỏ giọng .
An Chí Bình phục hồi tinh thần, xoa đầu hai đứa bé, bình tĩnh : "Chờ lát nữa mua thịt về, buổi trưa ăn thịt hầm. Các con đừng tranh phần. Các con cố gắng cha, cha còn đợi hưởng phúc của các con đấy."
Cặp song sinh chỉ thấy buổi trưa thịt ăn, liền vội vàng gật đầu, gì để tâm đến nửa vế chứ?
Ba nhà họ An một vòng giữa trung tâm thành phố, lái xe trở về, lúc qua bưu điện còn đưa thư sắp tan gọi .
"Đồng chí An Tri Thu, đồng chí An Tri Hạ, thư và kiện hàng của chị."
Nói xong trai hì hục vác hai bao tải , lau mồ hôi trán, đưa phiếu ký tên.
Phương Hồng Diệp thò đầu , dở dở : "Kiện hàng năm mới còn đến muộn hơn cả em."
Kiện của An Tri Thu đương nhiên là từ nhà họ Phương gửi, nhưng kiện còn của An Tri Hạ là của Phòng Viên gửi.
Cầm chặt phong thư dày, khóe môi An Tri Hạ nhịn cong lên.
Nhìn em gái mang dáng vẻ hổ xen lẫn vui vẻ, An Tri Thu còn gì hiểu nữa? Anh buồn bực sánh vai cùng em gái, nhỏ giọng hỏi: "Em nghĩ kĩ ?"
An Tri Hạ c.ắ.n môi ngượng ngùng gật đầu: "Em thử xem, cho dù kết quả , ít nhất cũng sẽ nuối tiếc."