Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:54:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khu tập thể quận Triệu Dương, bà cụ Khương vẫn vác theo cái túi như cũ, mặc quần áo cũ chuẩn ngoài.

"Bà nội, hai tháng nay ngày nào bà cũng ngoài mà cho ai theo ?" Khương Sĩ Minh đỗ xe máy trong sân, chút oán giận : "Hơn nữa bà thấy đại bảo bối nhà tới, cũng thèm liếc mắt một cái, chẳng lẽ bà bảo bối mới ở bên ngoài ?"

Bà cụ Khương run rẩy , vẫn bên ngoài, : "Cái gì mà mới mới? Bà chiều chuộng cháu hơn hai mươi năm qua, cũng chiều chuộng một bông hoa cây cỏ nào, còn bằng ngoài dạo thư giãn?"

"Bà , cháu đưa bà ?" Khương Sĩ Minh chút ngượng ngùng , hai tay đút trong túi quần lắc lư, theo bước chậm rãi của bà nội.

"Ngày nào cháu cũng bận rộn đến thấy bóng dáng, bây giờ nhớ tới bà già ? Về nhà , Tiểu Trương món thịt kho mà cháu thích ăn nhất, đừng cản trở bà nội ngoài dạo!"

"Mới sáng sớm cháu cũng thể ăn món nhiều dầu mỡ như , bà thể nghiêm túc về lý do bà tống cổ cháu ?" Khương Sĩ Minh chịu rời như ruồi bọ, trong mắt khỏi hiện lên ý xa. Ngoại hình của bà già nhưng tâm tính trẻ con của bà vẫn bao giờ đổi. Chưa kể ông nội yêu thương chiều chuộng bà từ tận đáy lòng như cháu gái, ngay cả một tiểu bối như cũng nhịn mà đối xử với bà nội của như một đứa em gái lớn.

Tuy nhiên, trong mắt ẩn hiện lên một chút ảm đạm, tâm trí ai mà lớn lên theo năm tháng? Sự của cô út giáng một đòn lớn bà nội, cho ký ức của bà lùi hơn mấy chục năm, như từng sự đổi nào. Dù năm tháng trôi qua, bà vẫn tưởng chỉ mới gả nhà họ Khương, chỉ là thể hiểu tại già còn nhiều con cháu.

Chillllllll girl !

Bà lão thể đuổi cháu trai của , chút khó thở : "Cháu đại bảo bối, ngày thường cháu bỏ chạy chút dấu vết, bây giờ quản lí chuyện của bà già ? Hay là cửa hàng Hữu Nghị đóng cửa nên cháu việc gì để ?"

Khương Sĩ Minh liên tục cầu xin sự khoan dung: "Bà ơi, bà cho cháu theo thì thôi. Được , cháu lấy đồ . Trên đường bà nhớ cẩn thận." Anh rời khi bà cụ Khương vui mừng đưa tiễn, đến khúc cua khuất liền dừng , lấy kính râm điều chỉnh góc độ, từ hình ảnh phản chiếu thấy bà lo lắng yên tâm về hướng tầm năm phút, khi xác nhận là rời , bà mới mỉm tiếp tục bước về phía .

Khương Sĩ Minh nhướng mày, bà nội của nhất định bí mật! Anh theo bà cụ Khương một đường đến tận cổng của một nhà máy.

Bà cụ Khương phòng bảo vệ chuyện với , đó xách cái ghế gấp gọn ngoài, ngoan ngoãn xuống, đám xung quanh, khi tan về hết, bà mới gấp cái ghế , cả vui vội vã về nhà.

Khương Sĩ Minh theo bà, thấy bà trở về nhà, liền vòng vèo đến phòng bảo vệ.

"Xin hỏi, bà nội mới tới đây là bà rớt mất một chiếc ghim cài áo, bảo tới đây tìm nó." Khương Sĩ Minh : "Bà chiếc ghim cài ý nghĩa với bà, nếu ngăn cản, bà nội cũng tự đến đây tìm."

Người bảo vệ thật sự nghiêm túc cúi xuống đất tìm: "Không , chị gái nhỏ nhớ nhầm ? Bà tới lui hai , thể nào ngẫu nhiên rớt ở đây ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-243.html.]

"Không tìm cũng ." Khương Sĩ Minh nhẹ nhàng thở dài: "Dù cũng chỉ để hoài niệm thôi, giữ cũng chỉ đau lòng."

Người bảo vệ cũng thở dài: "Chị gái lớn là mệnh khổ, ngày nào cũng đến đây đúng giờ hơn những trẻ tuổi tan trong nhà máy. Cô út của còn ở đây ? Các là tiểu bối cũng khuyên nhủ, để bà ngày nào cũng đến đây? Chúng đều cảm thấy đau lòng!"

Khương Sĩ Minh nắm chặt tay, : "Tại chúng khuyên nhủ bà? tính tình bà nội , lừa gạt chạy đến đây mà báo cho nhà , ông nhớ rõ lúc bà đến đây với ông những gì ?"

"Nhớ rõ, nhớ rõ, ngày nào bà cũng lặp những lời đó. Hỏi xem cô bé cao ráo, xinh , trắng trẻo đó ở đây . Trong nhà máy của chúng nhiều đồng chí nữ. bảo vệ hơn mười năm nay cũng nhận mặt hết , đang tìm ai? Chị gái nhỏ là bà ở đây một lúc, cũng gì?"

Sau khi trò chuyện với bảo vệ một lúc, Khương Sĩ Minh tìm bí mật nhỏ của bà nội, bước nặng nề đường trở về. Thật bà nội vẫn còn nhớ sự tồn tại của cô út? Bà giữ bí mật kín mít với gia đình, hoặc thực là mặc dù nhiều năm như nhớ từng một đứa con gái, chỉ là để cho gia đình lo lắng nên mới cố tình nhắc đến, để cho rằng bà quên cô út .

Về đến nhà, giả vờ như gì, hỏi: "Bà ơi, dạo chơi nhiều quá, thậm chí còn xem tivi ? Cháu cuộc thi đoàn kịch mùa xuân . Mấy ngày biểu diễn thành công, khác hẳn khi. Cháu còn thể bỏ lỡ. Sau khi chiếu xong, cháu nhờ tìm cuộn băng đó phát , chúng cùng xem nhé?"

"Không." Bà cụ Khương nhanh chóng lùa cơm, : "Làm thể suốt ngày quanh quẩn cùng với một đứa trẻ như cháu mà quên chuyện chính? Ăn xong ngủ một lát bà ngoài!" Nói xong nhanh chóng uống nước lau miệng, hai chân bước lên lầu.

"Ông nội, ông cũng lo ?"

Ông cụ Khương thở dài, lấy một tờ báo góc cạnh thô ráp như lật nhiều từ đống báo tạp chí định kỳ: "Cháu cô bé ?"

Khương Sĩ Minh mỉm nhận lấy : "Thủ đô lớn, cháu thể quen tất cả ?" khi thấy tờ báo, sửng sốt: "Ông ơi, thì ?"

"Cô bé trông giống cô út của cháu, đặc biệt là khi như in cùng một khuôn với cô út của cháu. Bà nội cháu thấy cô bé đó, vẫn luôn kiên định bỏ cuộc ôm cây đợi thỏ." Ông cụ Khương thích ngoài lắm, nhưng cái gì cũng .

"Trong thời gian ông phái điều tra, nhưng tin tức của cô bé quá bình thường, trông giống như cô út bỏ nhà của cháu." Ông cụ Khương lắc đầu : "Hạ Hoa lớn lắm, cũng nhiều, thể tránh khỏi hai trông giống , hơn hai mươi năm khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa lâu, đất nước yên bình, một cô gái trẻ một bỏ nhà rời bảy, tám phần là gặp nạn. Nếu tại chúng tiêu hết một nửa tài sản , vẫn thể nhận một chút tin tức gì chứ? Thay vì để bà nội của cháu ôm hy vọng chịu đựng sự tan vỡ, thà để bà gây chuyện, lâu dài bà mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, cũng sống hơn."

Khương Sĩ Minh mím chặt môi, An Tri Hạ đang trong hình: "Ông nội, thật sự giống ?"

"Ừ trông giống , nhưng khí chất thì khác . Cô út của cháu là tiểu thư khuê cát, dịu dàng như nước, chủ kiến, chỉ một náo loạn như khiến cả nhà chúng lăn lộn nửa đời theo tìm kiếm. cô gái nhỏ giống như một ngôi , cả toát sự kiên định hướng về phía và tinh thần phấn chấn, đây là thứ mà cô út của cháu , cũng như thể trau dồi ."

 

Loading...