Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 254

Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:55:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Khương yêu thương vuốt ve lưng An Tri Hạ, rưng rưng : "Cái là gì, cháu là cháu gái nhà họ Khương chúng , vốn nên ăn những món ngon nhất, mặc đồ nhất, dùng đồ nhất, lấy khí thế áp chế khác.

Về ai cũng thể ức h.i.ế.p cháu và trai cháu, cho dù là tên khốn ..."

"Bà, bà thể đừng lúc nào cũng hỏng thanh danh của cháu ?" Một giọng bất đắc dĩ vang lên phía bọn họ.

Cả bà cụ Khương cứng đờ, ngượng ngùng buông An Tri Hạ , chào hỏi cháu trai: "Minh Minh nhà về đấy ?"

Khương Sĩ Minh tức giận hừ với bà: "Cháu gái ngoại trở về , đại bảo bối, cháu trai ngoan gì gì đấy cũng còn, trực tiếp gọi thẳng tên Minh Minh ? Bà, tim bà nghiêng về lòng bàn chân ?"

Nói là , vẻ mặt ôn hòa An Tri Hạ, con ngươi mang theo ánh sáng lạ thường, hai tay dang , : "Em gái, chào mừng em về nhà!"

An Tri Hạ , cũng mất tự nhiên, chạy thẳng đến khoác lên cổ , nhớ đến đầu tiên bọn họ gặp , ha ha : "Nếu như trai em ở đây, nhất định sẽ nổi giận, cũng ghen đến ê cả răng!"

Khương Sĩ Minh khách khí vỗ đầu cô một cái: "Anh trai em là trai em, trai em ?"

Chillllllll girl !

"Anh Minh Minh." Cô nhịn ha ha: "Từ nhỏ đến lớn, trong sách giáo khoa toán của bọn em là câu hỏi học về nhà?"

"Bà, xác nhận xong, con bé quả thật là cháu gái ruột của bà, dáng vẻ phấn khích giống hệt như bà." Khương Sĩ Minh bất đắc dĩ về phía bà cô nhỏ lắc đầu .

"Thằng nhóc thối, em gái như thế?" Bà cụ Khương chút do dự về phía An Tri Hạ, lúc tới còn khách khi vỗ cánh tay cháu trai.

Cười đùa một lúc, ông cụ Khương gọi điện thoại cho cha Khương Sĩ Minh, hai đang đường về. Nhà họ Bạch tự xưng là dòng dõi thư hương, lấy chữ Nho đầu. Nhà họ Khương mới là thế gia vọng tộc chân chính, lịch sử mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm, cho dù nước Hạ Hoa mới thành lập, nhưng cốt cách của nhà họ Khương cách nào mất .

Bên ngoài vang lên tiếng phanh xe, lâu dì Trương chạy mở cửa.

Ba tầng cũng thấy tiếng động bước xuống .

Dáng dấp nhà họ Khương tồi, cha Khương hơn bốn mươi tuổi cũng chút dấu hiệu phát tướng, cả tuấn dật nho nhã chỉ khóe mắt hiện lên những nếp nhăn nhỏ cho thấy rõ sự tàn nhẫn của năm tháng, vóc dáng cao lớn, bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xám phẳng phiu, trong con trầm tĩnh ẩn chứa sự cơ trí. Ông chủ quản mảng ngoại thương, mặc dù là ngoài biên chế, nhưng vẫn phù hợp với quy định của tổ chức, quyền lực thực tế, thể coi thường.

Mẹ Khương và cha Khương là cặp vợ chồng trẻ, năm đó cũng coi là trai tài gái sắc môn đăng hộ đối. Mẹ Khương mặc áo sơ mi dệt kim màu lam nhạt quần ống suông màu đen, buộc đuôi ngựa thấp, lọn tóc hai rủ xuống hai bên tạo thành độ cong dịu dàng, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh , hề giống phụ nữ hơn bốn mươi tuổi? Nếu như hai mươi bảy hai mươi tám cũng tin.

Bà là giảng viên mỹ thuật đại học Đường, tràn đầy sự tinh tế và tri thức của nghệ sĩ.

Hai thấy An Tri Hạ cầu thang, đều sững sờ tại chỗ, thật so với ảnh còn khiến chấn động hơn nhiều. Thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, giống như thấy cô bé mềm mại trong căn nhà ở Thượng Hải, trong lòng bọn họ nhất thời xoay quanh những ngọt bùi đắng cay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-254.html.]

Mẹ Khương phản ứng , tiến lên phía kéo An Tri Hạ: "Hạ Hạ thật xinh , hiện giờ , cha thêm đứa cháu ngoại ngoan ngoãn lời, con cũng thêm một cái áo bông nhỏ." Nói xong bà liền rút một bao lì xì đỏ dày cộm từ trong túi nhét tay cô.

"Cháu từ chối, đây là của hồi môn hai mươi năm nay hai bác tích góp cho cháu. Anh trai cháu cũng phần. Bác gái lời , nhưng tâm ý đều ở trong ."

An Tri Hạ từ chối, thoải mái nhận lấy.

Những khác trong nhà họ Khương chút trợn tròn mắt, bọn họ chỉ mải vui mừng, quên mất quà gặp mặt quan trọng nhất! Cho nên bọn họ nhao nhao chạy về phòng lục tung, bắt buộc tìm thứ thể bày tỏ tâm tình của nhất.

Không lâu Khương Sĩ Minh xuống , cũng là một phong bì thật dày, hổ : "Anh trai em lập gia đình, tiêu tiền như nước, ngược tích góp thứ gì nhiều, em cầm cái , mua gì thì dùng. Anh vẫn còn."

An Tri Hạ mím môi nhận lấy, ông cụ Khương với cha Khương mỗi một phong bì dạy, còn bà cụ Khương là một chiếc rương nhỏ nặng trịch.

"Cả đời phúc nào cũng hưởng thụ, chỗ vấp ngã duy nhất là cháu. Sau trong nhà ai nhắc đến nó, coi như là bà đứa con gái thương như nó. Đây là những đồ bà tích góp cả đời, để dành cho hai trai của cháu , những thứ đều là của cháu. Nhà chỉ mỗi đứa cháu gái ngoan ngoãn, cháu đừng mà học theo cháu động tí là bỏ nhà .

Có chuyện gì thì bàn bạc với nhà, chúng đều thật lòng thương cháu, nỡ lòng nào để cháu vất vả chịu khổ chứ?"

An Tri Hạ ngoan ngoãn đáp: "Người nhà nhất định thương lượng, cháu nhớ kỹ !"

Cô trịnh trọng nhận lấy chiếc rương, c.ắ.n môi : "Bà ngoại, ông ngoại, chỉ dựa mặt dây chuyền ngọc bích, diện mạo và hình ảnh của cháu, thật sự tin tưởng cháu là cháu gái nhà họ Khương? Trước cháu nhờ ông cụ Tiêu giám định nhân cho cháu, trai và cha dượng, mới bọn cháu là con của An Chí Bình."

Bà cụ Khương và ông cụ Khương : "Cho dù cháu , chỉ cần cháu nhận bọn , cháu chính là cháu gái ngoại của nhà họ Khương chúng , trai cháu là cháu ngoại trai nhà họ Khương, đây là điều mà ai thể đổi !"

An Tri Hạ cũng nghiêm túc : "Cháu thích bầu khí nhà họ Khương, cũng thích từng trong gia đình. Cháu sẽ trân trọng thời gian ở bên , sẽ bao giờ mang rắc rối cho !" Cô vẫn luôn tin tưởng trực giác của , nhà họ Khương là nơi thể khiến cô thả lỏng giải phóng bản . Hơn nữa dựa ba loại chứng cứ, xác suất trai là con cháu nhà họ Khương thể đạt tới tám mươi, chín mươi phần trăm!

Mọi chuyện với một lúc lâu, thông thường là bọn họ hỏi, An Tri Hạ chậm rãi lục lọi trong trí nhớ của bao gồm cả ký ức với An, tỉ mỉ kể cho bọn họ. Trò chuyện đến tận khuya, bọn họ mới lưu luyến trở về phòng ngủ.

"Ngủ ?" An Tri Hạ tắm rửa xong đang lau tóc, liền thấy Khương Sĩ Minh nhỏ giọng hỏi ở ngoài cửa.

Cô mở cửa, đó lập tức chui , thích ứng với phận trai tìm ghế xuống : " thời điểm giao mùa cửa hàng hữu nghị vô cùng bận rộn, thời gian hỏi thăm em, thế nào, đến đơn vị mới chỗ nào thích hợp ? Nói , trai một giúp em giải quyết hết."

An Tri Hạ cũng che giấu, kể chuyện, Khương Sĩ Minh xong nhíu chặt mày.

Nhân viên trong các cơ quan nhà nước đều như , cho rằng kiếm công việc định liền lo ngại gì, việc chống đối, đó liên tục như , ở cũng giống ."

 

Loading...