Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:56:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4AsVul7anR

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tờ giấy cái gì?" Mọi tò mò truy hỏi.

"Nếu dân ở những khu vực khác thể vượt qua bài sát hạch và chứng chỉ của tổ ngôn ngữ chúng thì nhận tiền chi trả cho chuyến ba ngày đến kinh đô, mà dân kinh đô nhận chứng chỉ bài kiểm tra sẽ nhận phần thưởng là ba quả trứng gà mỗi ngày trong vòng nửa năm!" An Tri Hạ im lặng suy nghĩ một lúc .

"Không chứ, cô giáo Tiểu An, giáo viên chúng nghĩa vụ dạy dân học ngoại ngữ là xong, còn họ học là chuyện của họ, chúng bỏ công sức còn chi tiền?" Có nhịn hỏi.

" , cô giáo Tiểu An, mấy nhà tivi, mà nhà nào tivi họ cũng thèm để ý chút tiền nhỏ nhoi ?"

An Tri Hạ lắc đầu: "Không, nhà tivi để xem, nhưng một nhà bình thường tivi, hàng xóm xung quanh sẽ tụ tập xem. Nếu phần thưởng, sẽ để ý hơn."

"Cô giáo Tiểu An, tại vùng khác chi trả chi phí mà bản địa mỗi ngày chỉ ba quả trứng bà trong nửa năm, tính kỹ mới thấy dân kinh đo thiệt thòi? Chưa đến dù mục nào cũng tốn một khoản tiền khá lớn."

"Chi phí đường cũng tốn!"

"Quan trọng là vượt qua bài sát hạch." An Tri Hạ nhướng mày: "Người dũng khí tham gia nhiều nhưng thiếu sự kiên trì quyết tâm. nâng cao hứng thú học ngoại ngữ cho một nhóm , đó nhờ bọn họ tuyên truyền với xung quanh.

Tiền vấn đề, chúng tiền lời từ việc tuyên truyền chương trình nước ngoài, hơn nữa công xã đang xây dựng trại chăn nuôi, thể cung cấp đủ trứng gà. Lại tin các nhà lãnh đạo quốc gia sẽ giúp đỡ !

Mọi đừng coi thường trứng gà, cái thể khiến năng lực nghiệp vụ của các bà cụ đ.á.n.h bại mấy !"

Mọi ngừng gật đầu tán thưởng, vấn đề nào tới tay cô đều giải quyết nhanh gọn? Tuy nhiên vấn đề quá nặng, việc cấp bách bây giờ là cắt chỉnh tiết mục với thêm phụ đề, công việc vô cùng khó khăn.

An Tri Hạ nhóm lửa xong, dạo xem xét những khu khác trong tầng sáu, thời gian sắp đến giờ ăn cơm, cô gọi tập hợp thông báo quyết định của , cô hắng giọng : "Chúng đều là nhân viên tổ nước ngoài, tiếp xúc với nhiều bạn bè ngoại quốc, vì nhóm chúng nên học ngoại ngữ. Cái gọi , trăm trận trăm thắng, chúng chỉ thể hiểu bạn bè nước ngoài về ngôn ngữ, sở thích, phong tục tập quán, lịch sử... thì mới nhắm trúng, sản xuất tiết mục Hạ Hoa khiến bọn họ thích."

Vừa học, vẻ mặt kể cả An Tri Thu đều cứng đờ, rầm rì kêu than, khác gì khai giảng mà bài kiểm tra, thật là một kiểu dằn vặt thể thốt lên lời.

Vì đều là những tiên phong nên họ điều chỉnh tâm trạng , nhanh chóng tiếp lời đáp .

An Tri Hạ : "Mọi đẩy nhanh tiến độ, đó mỗi ngày cầm học từ vựng tay, cần thiết đối với công việc, chúng ưu thế hơn những khác, thường xuyên tiếp xúc với bạn bè nước ngoài là lợi thế cho học tập!"

Sau khi học xong tiếng Anh, chúng tiếp tục học tiếng F, tiếng E, tiếng R, tiếng H, ..., chỉ cần học 1 ngôn ngữ mới, các ngôn ngữ khác tiếp thu sẽ nhanh hơn.

cam đoan khi học , cơ hội nước ngoài kinh doanh, đó tuyên truyền cho nước ngoài hiểu về ngôn ngữ, phong tục tập quán nước nhà..."

Mọi nước mắt, năng lực của nhà lãnh đạo nhỏ tăng cao, nhưng bọn họ từ chối , vì nhà lãnh đạo nhỏ . Bây giờ họ còn hiểu các chữ bảng chữ cái bắt đầu suy tưởng một hành trình tươi nơi đất khách quê .

Sau khi uống canh gà, càng nỗ lực việc từng giây từng phút, càng gần đến ngày 1/5.

Bọn họ hòa đồng, tan cùng vui vui vẻ vẻ xuống căng tin ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-271.html.]

đến hơn 60 miệng ăn của bọn họ, căng tin trở nên đông đúc vội vàng, mỗi gọi cơm, cô chú đều xị mặt, kẹp gắp cũng luống cuống.

Có lẽ sống với An Tri Hạ lâu nên tính cách bọn họ thẳng thắn, đấy: "Chú, chú đừng run tay, bệnh thì khám xem. Nếu cháu đói bụng, ăn đủ dinh dưỡng, đang việc mà ngất xỉu, nhận cờ thưởng chăm chỉ việc thì , nhưng co quắp viện tiêu xài đến tiền mà còn khác ghét bỏ thì lắm."

Tính tình chú nọ cũng nóng nảy, khó chịu múc hai muôi: "Ăn , ăn no cho c.h.ế.t quách luôn , cơm nhà nước miễn phí chắc?"

Mọi thoải mái hưởng lấy.

"Chủ nhiệm Tiểu An." Diễn viên chính của kênh 1 bước nhanh thoát khỏi đám đang vây quanh, giật đầu chào hỏi An Trì Hạ.

An Trì Hạ đang ăn cơm cùng trai, hiểu gì ngẩng đầu : "Cô là?"

"Cô." Diễn viên chính trợn tròn mắt, ngón tay ngơ lên chuẩn bùng nổ thì quản lý kéo ống, gắng gượng kìm cô , mặt cứng nhắc: "Cũng đúng, chủ nhiệm Tiểu An là quý nhân quên, nhớ , chủ trì nhỏ bé đài cũng dễ hiểu."

An Tri Hạ bỗng nhớ : "Ài -"

Diễn viên chính ưỡn n.g.ự.c chờ câu tán dương đó của cô.

nét mặt An Trì Hạ vẫn thế, tiếp tục : " vẫn nhận , chuyện gì ?"

Trong lòng diễn viên chính sớm coi An Tri Hạ là bù nhưng mặt cô vẫn mỉm lộ 8 chiếc răng chuyên nghiệp.

Chillllllll girl !

"Chuyện như , chúng thấy cô giáo Tiểu An giỏi như ca ngợi, chiếm phần lớn tài nguyên chỉ vì cô tâng bốc quá mức, quả thực khiến chấp nhận ." Cô giơ tay , những lưng gật đầu phụ họa.

" , cô giáo Tiểu An, cô thể cậy lãnh đạo cấp cao chống chưng mà coi đài truyền hình là vườn nhà , cái gì cũng chiếm riêng, tuyển nhân sự cũng chen , ai còn tưởng cô ngầm mở đài truyền hình khác chứ!"

Thiết mới phá vỡ sự yên bình giả dối đến hai tuần, chịu đựng mà than vãn, nếu bọn họ thiết tân tiến như cũng tự xây dựng kênh nước ngoài sinh động hơn , cần gì xoay quanh đứa nhóc ?

Mấy diễn viên nhao nhao một câu một câu, An Tri Thu khống chế mà bẻ gãy đôi đũa.

Tiếng đũa gãy khiến yên tĩnh nửa giây, ngay đó diễn viên chính kênh 1 khinh thường : "Sao, cái thứ ăn bám em gái còn cho khác thật? Tưởng phụ nữ chúng chân mềm tay yếu định đ.á.n.h ?

Anh dám động thử xem, đám động dám đưa trong cục cảnh sát..."

An Tri Hạ cầm bát canh mặt đổ lên đầu diễn viên kênh 1, đổ xong còn túm quần áo cô lau sạch bát mới thôi: "Con heo từ chạy tới, ủn ỉn mãi thôi, tặng cho mày ít thức ăn, cứ tự nhiên khách!"

Bản so đo gì nhưng trai là giới hạn của cô.

"Á -" Diễn viên 1 ôm lấy mặt, lắc nguây nguẩy cái đầu dính đầy canh rau, tức đến run , ngón tay chỉ An Tri Hạ, cái miệng leo lẻo ngày thường giờ như trộm cắp câu nào.

 

Loading...