Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-11-22 08:52:56
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày , An Tri Hạ đều ăn cơm trưa cùng nhóm khách mời biểu diễn, buổi tối thì ăn cơm với Phòng Viên dạo xung quanh. Bởi vì bọn nhỏ còn ở đây nên bọn họ tuân thủ nghiêm ngặt quy định, cảm giác giống đôi vợ chồng già, lúc nào cũng chuyện công việc.
Cuối tuần An Tri Hạ vẫn thức dậy khá sớm, cùng hai trai chạy quanh đại viện vài vòng mua bữa sáng ở nhà ăn. Bà cụ Khương và ông cụ Khương dậy, đang chăm sóc cây cối trong sân viện.
Cha Khương ở sô pha xem báo chí, Khương và dì Trương cùng ngao để nấu cháo, ngay cả Phương Hồng Diệp đang m.a.n.g t.h.a.i cũng phơi nắng ban công, một cuốn sách nhỏ.
Chillllllll girl !
Bà cụ Khương thúc giục ăn cơm, ăn cơm xong sẽ việc . Hôm nay là ngày Phòng Viên dẫn tụi nhỏ gặp mặt trưởng bối trong nhà, còn dọn dẹp phòng khách một , bánh kẹo trái cây cũng dọn , đồ ăn cho bữa trưa cũng chuẩn , hơn nữa còn giặt giũ đống quần áo!
Tư thế trang nghiêm khiến An Tri Hạ còn cách nào khác, trong lòng ngọt ngào thôi.
Khoảng chín giờ, Phòng Viên lái xe máy đưa bọn nhỏ tới.
Trưởng bối nhà họ Khương âm thanh chạy loạn ngoài , vội kéo nghiêm từng vị trí. Bà cụ Khương cũng lôi kéo An Tri Hạ cho cô ngoài, nhỏ giọng : "Con gái thì rụt rè, theo lý thuyết mà lúc con ở trong nhà."
"Bà ơi, chỉ là chuyện bình thường thôi mà, cần chú trọng như ..."
"Con nhóc mới bao nhiêu tuổi, trai Minh Minh còn đối tượng mà cháu gả cho ?" Bà cụ Khương mắng: "Bà cháu tự chủ ý, nhận định nào thì chỉ hận thể đào tim đào phổi cho . cháu gái ngoan của bà, đời , thứ khó suy đoán nhất chính là lòng , cháu cứ giao phó bộ tin tưởng, ỷ một là thể hạnh phúc.
Người với sự duy trì cách và gian thì mới duy trì sự mới mẻ, lực hấp dẫn, khi đó mới cùng xa hơn nữa."
An Tri Hạ sửng sốt, thật cô ít tiểu thuyết, sách mạng nên cô thể hình dung những vấn đề . Chỉ là cô kinh nghiệm yêu đương, chỉ dựa khả năng lý luận và vốn kiến thức hạn hẹp để ở chung với Phòng Viên mà thôi.
"Bà, lời bà cháu sẽ nhớ kỹ." Cô nghiêm túc gật đầu, lui về phía một bước cũng là để duy trì mối tình dài lâu.
Hiếm khi mới trông thấy Phòng Viên mặc một bộ trang phục theo kiểu dáng Tôn Trung Sơn. Vóc dáng vốn cao lớn, rắn chắc, quần áo căng phồng hình đầy đặn, tuy rằng vết sẹo vẫn ở đuôi lông mày nhưng khí chất của vốn cao quý, nho nhã giống con cháu gia tộc lâu năm.
Người nhà họ Khương đều nhịn khen ngợi một tiếng, quả hổ là đối tượng Hạ Hạ coi trọng.
Ba đứa nhỏ phía cũng mặc trang phục gọn gàng, mặt mày tinh xảo xinh , đặc biệt lễ phép khom lưng cúi chào từng một.
Vừa mới lời bà cụ Khương là đứa cháu gái rụt rè, hiện tại cô tít cả mắt, vẫy tay với ba đứa nhỏ liên hồi: "Nào, tới đây tới đây, đến chỗ bà ngoại !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-292.html.]
Đã lâu lắm trong nhà trẻ con, mặc dù nhà họ Khương nhiều nhánh, nhưng là con cháu ruột thịt, bọn họ nhiều kiên nhẫn như . Càng quan trọng là vì những đứa trẻ đó cha dạy dỗ sai cách, còn nhỏ mà ích kỷ cố ý nịnh nọt khác để nhận lì xì, bánh kẹo ngọt, sự hồn nhiên trẻ con nên .
Toàn bộ sự chú ý của Khương đều cuốn theo, trong lòng vui vẻ, khỏi bất mãn trừng mắt con trai. Nếu do đứa nhỏ quá chủ kiến, đến bây giờ còn chịu lấy vợ, thì cháu trai ngoan của bà lẽ mua nước tương !
Khương Sĩ Minh bất đắc dĩ vỗ trán, xin tha.
Hai tay của Phòng Viên xách theo ít đồ vật, An Tri Thu nhận lấy đặt sang một bên, đó sô pha cạnh cha Khương.
"Cháu là con trai thứ hai của nhánh chính nhà họ Phòng ?" Ông cụ Khương nắm chặt hai quả hồ đào trong tay, trông nhẵn nhụi như thể ông cầm chúng nhiều năm.
Hai gia đình đều là những thương nhân lớn danh tiếng lẫy lừng, chỉ khác là nhà họ Khương thì nổi tiếng ở Thượng Hải, còn nhà họ Phòng thì cắm rễ tại kinh đô mấy trăm năm thậm chí là cả ngàn năm, nắm quyền đổi ngừng, nhưng vinh quang của nhà họ Phòng nay từng đổi.
ngay cả cây cổ thụ cao lớn cũng lúc mục nát ngã xuống. Nhớ mấy năm , nhà họ Phòng vẫn là đối tượng ngưỡng mộ và nịnh bợ của tất cả những yêu nước, nhưng từ khi nhánh chính đoạt quyền, nhánh thứ hai đại diện cho nhà họ Phòng còn quyền quý, luồn cúi khắp nới như những nhà giàu mới nổi khác.
Phòng Viên khẽ gật đầu, kiêu ngạo nịnh bợ : "Ông ngoại Khương, mười mấy năm cháu cùng với ông nội còn đến nhà ông chơi, bởi vì tuổi trẻ nghịch ngợm, vỡ bộ ấm T.ử Sa yêu thích nhất của ông. Không ông còn nhớ ?"
Ông cụ Khương ngẩn , liếc ông Khương một cái, đó cẩn thận quan sát thanh niên trầm mặt : " là Phòng cũng qua với nhà họ Khương, nếu cháu nhắc đến việc , ông cũng dám liên tưởng cháu chính là đứa nhỏ nghịch ngợm đó."
Nói đến đây, trong lòng hai ông xúc động, càng thêm thương tiếc thanh niên mặt. Gia đình suy sụp trong một đêm, nhân liên tiếp qua đời, còn chú ruột và ngoài chèn ép. Anh thể dậy trong cảnh như , nỗ lực bao nhiêu, kiên cường đến thế nào.
"Chú cháu cho phép cháu về kinh đô ?" Thương tiếc thì thương tiếc, nhưng hôm nay Phòng Viên đến là để cầu hôn đứa con gái duy nhất của nhà họ Khương, bọn họ vững lòng. Ông cụ Khương nghiêm mặt hỏi.
"Chú cũng ." Phòng Viên nhấp môi : "Ông ngoại Khương, hẳn là ông cũng , bởi vì khi ông nội cháu còn sống, cháu là một tên hư đốn, thành tựu gì, chỉ tiêu xài tiền bạc và mất danh tiếng gia đình như đám con cháu nhà giàu khác, cho nên mới đám cho rằng ưu việt hơn khác đuổi khỏi nhà.
Cháu cũng sợ chú . Mặc dù chú , nhà họ Bạch và nhà họ Vu chia cắt tài sản và nhân mạch của nhánh chính, nhưng mà lạc đà gầy còn hơn ngựa béo*. Ông nội của cháu sớm ngờ trong nhà trộm, nên di dời tài sản từ , bọn họ chỉ lấy một phần nhỏ bên ngoài mà thôi.
*(Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo: dù lạc đà gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý : dù gia đạo sa sút trở thành gia đình bình thường thì so vẫn hơn những gia đình vốn bình thường.)
Nhân mạch cướp đều chỉ đơn thuần vì ích lợi, bọn họ thể mang thứ những đó thì tự nhiên nhân mạch sẽ mất , hoặc là sẽ những khác cướp lấy bằng lợi ích lớn hơn."
"Cháu đúng, bản bản lĩnh và năng lực thế nào thì mới xứng đôi với nhân mạch giá trí thế . Trong mắt thương nhân như chúng , bạn bè vĩnh viễn chỉ lợi ích vĩnh viễn!" Ông cụ Khương lòng gật đầu: "Nếu cháu đơn giản chỉ là con cháu nhà họ Phòng, thì ông yêu thích cháu, nhưng mà chuyện của nhà họ Phòng phức tạp, Hạ Hạ chịu cực khổ nhiều năm như , gia đình ông Hạ Hạ còn dính chuyện rắc rối nhà cháu."