Ba vui vẻ gật đầu.
Sau khi mấy Lý Thúy Bình trở về, rửa tay mỗi một việc riêng.
Lý Thúy Bình cùng giúp Triệu Văn Hồng, một nhào bột, một cán bột.
Điền Quang Huy thấy Điền Anh liền Lục Đình Xuyên cũng tới, bèn phòng trong tìm kiếm, lấy một chai rượu ngâm lâu năm.
Điền Quốc Vinh mệt mỏi một ngày việc, nghỉ gốc cây lớn, lấy một mảnh giấy từ túi ngực, cuộn thành một viên nhỏ, đặt mắt ống điếu tre bắt đầu hút, phát âm thanh ùng ục ùng ục.
Mọi ai việc nấy, ai để ý đến Trương Lệ Hoa, bà một giữa sân, trông đặc biệt lạc lõng.
Không ai chuyện với bà , ý đồ rõ ràng là tiếp chuyện.
đối với Trương Lệ Hoa, luôn mặt dày và khao khát ăn thịt, để ý đến sự lạ lùng , ngược còn cảm thấy thảnh thơi, quyết định bám trụ ở đây để ăn cơm.
Điền Quốc Vinh hút thuốc, tay vỗ nhẹ ống điếu cho tàn rơi , ánh hoàng hôn dần buông xuống, mở miệng khẽ nhắc nhở:
“Dâu hai, trời cũng còn sớm, chị cũng nên về nấu cơm cho bốn đứa trẻ .”
Nhà cô còn mấy miệng ăn lo.
thực đều , Trương Lệ Hoa về nhà cũng chẳng nấu cơm gì, việc lớn nhỏ trong nhà đều giao hết cho ba cô con gái , từ việc kiếm công điểm, giặt giũ, nấu cơm đến rửa chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-34-an-chuc.html.]
Trương Lệ Hoa , vờ như hiểu, vung tay : “Trời còn sớm mà, cần vội.”
Cô thuận thế tìm một chiếc ghế xuống, bắt chéo chân, khoanh tay lên đùi, mắt thì ngừng liếc trong phòng, tiếp.
“Trễ cũng chẳng , chúng đều là một nhà. Nếu muộn thì ở cùng ăn cơm với , chắc cũng chẳng to tác gì ."
Cô tỏ thái độ "một ăn no cả nhà đói".
Điền Quốc Vinh: "…"
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa.
Ký tên: והצלחהמאמץ
Một câu khiến Điền Quốc Vinh trực tiếp im lặng, mà ông cũng quá quen với cách hành xử của cô con dâu thứ .
Dù những gì dâu hai cũng là lý, hai nhà cũng phân gia, ông bố chồng cũng tiện thẳng.
Mà cho dù hai nhà phân gia, thì việc bình thường qua ăn một bữa cơm cũng chẳng gì là to tác, dâu hai cũng , tính tình cũng đến nỗi nào.
Chỉ là bình thường phần tham lam, lười biếng, đối với các con của chút thiên vị, nhưng cũng là chuyện quá lớn.
Ông cũng từ miệng bà nhà rằng, Lục Đình Xuyên mang con gà rừng đến, vì hầu hết các nhà đều hiếm khi ăn thịt, khi hai, ba tháng, thậm chí cả nửa năm mới một , trong lòng chút thèm thuồng là điều thể tránh khỏi.
Điền Quốc Vinh thoáng liếc về phía Điền Anh.
đến cùng đồ ăn đều là do nhà Điền Anh mang đến, cho dù Trương Lệ Hoa ở ăn cơm cũng hỏi ý kiến , ông thể vì phận trưởng bối mà tự quyết định.
Thời buổi , mỗi nhà cũng đều dễ dàng gì, cơm ăn khó khăn, thịt càng hiếm hoi.