Mặt trời ba giờ chiều vẫn còn chói chang, tỏa từng đợt nóng hầm hập, khí ngột ngạt như nung nấu.
Mọi thứ mặt đất dường như đều phơi nắng đến bỏng rát, ngay cả cơn gió thoảng qua cũng mang theo nóng, lướt qua da mặt khiến thấy khó chịu.
Sau giấc ngủ trưa, Chu Thanh Dân cầm chiếc quạt mo, thong thả bóng cây trong sân hóng mát, thỉnh thoảng phe phẩy nhẹ vài cái.
Dưới mái hiên, vợ ông, Giang Mẫn Hoa đang cẩn thận may đế giày thêu, ngón tay đeo chiếc khuy vàng nhỏ, từng mũi kim xuyên qua lớp vải hoa. Đôi mẫu đơn đỏ rực hiện lên sinh động như thật.
Chu Khánh Dân ngờ Điền Anh đến. Nhìn thấy cô, ông thoáng ngạc nhiên trêu:
"Thế nào mà hôm nay ghé qua đây?"
"Muốn sang nhà chú Chu ăn ké bữa cơm." Điền Anh tự nhiên kéo một cái ghế xuống, chẳng đợi ông mời.
Gió thu xào xạc, thổi qua từng ngõ ngách trong làng.
Giờ , một mùa gặt bận rộn, dân làng cuối cùng cũng chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Cơm nước xong xuôi, ai nấy đều tranh thủ chợp mắt.
Cả ngôi làng chìm trong một bầu khí yên bình, thỉnh thoảng mới tiếng chó sủa vẳng đến từ đầu thôn.
Giờ , chắc chẳng còn ai ăn cơm nữa.
Nghe Điền Anh , Chu Thanh Dân tưởng cô ăn thật, bèn lo lắng hỏi:
"Chưa ăn thật ? Trong nhà còn cơm đấy, để chú bảo thím cháu hâm nóng cho."
Nói , ông vội gọi vợ.
Điền Anh vội xua tay:
"Ăn , chỉ là qua chơi chút thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-44.html.]
"Ăn thật ? Đến đây thì cứ xem như nhà , đừng ngại. Nếu ăn thì ở ăn ."
Nhà Chu Thanh Dân đối đãi với cô luôn , chẳng khác gì con gái ruột trong nhà. Dù thỉnh thoảng cô gây phiền phức, khiến ông bực đến nghiến răng, nhưng vẫn nỡ trách mắng.
Giang Mẫn Hoa đang mải mê thêu giày, lúc mới để ý thấy Điền Anh, liền cất tiếng hỏi:
"Tiểu Anh đấy ? Ăn cơm con?"
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa.
Ký tên: והצלחהמאמץ
Điền Anh đáp: "Thím, con ăn ạ."
"Ăn thật ? Nếu thì cứ nhé, trong nhà cơm sẵn mà." Giang Mẫn Hoa vẫn yên tâm, nhưng thấy cô gật đầu chắc nịch thì cũng hỏi thêm nữa.
Chu Khánh Dân giả vờ trách:
"Cái con bé !..."
Lúc , Điền Anh lấy từ túi một ít bánh xong, đưa cho Giang Mẫn Hoa:
"Đây là bánh con mới , ăn hết, nên mang sang biếu ông bà nội, ông bà ngoại và nếm thử."
Nhà Chu Thanh Dân sáu , ngoài hai ông bà lớn tuổi, hai con trai. Chu Thanh Dân còn một trai nhưng nhập ngũ mấy năm , hiện đóng quân xa nhà, hiếm khi trở về.
Hai vợ chồng Chu Thanh Dân những chiếc bánh sơn tra mà ngỡ ngàng. Những chiếc bánh nhỏ xinh, mềm mịn, điểm xuyết vài lát sơn tra đỏ au, thơm ngon.
Cắn một miếng, vị ngọt thanh quyện với chút chua dịu, mềm mại mà ngán. Không ngờ cô bé tay nghề khéo léo đến thế.
nghĩ đến cảnh nhà cô, cả nhà chỉ ba miệng ăn, công điểm ít ỏi, đến cơm còn chật vật lo từng bữa. Vậy mà dùng loại bột mì quý giá để bánh đem biếu khác. Dù cô lòng, nhưng họ vẫn thấy xót, định bảo cô mang về để dành cho hai em ăn.
đợi hai lên tiếng, Điền Anh thẳng thắn rõ ý định, cô dùng bánh để ăn, nhờ nếm thử xem . Trong nhà cô vẫn còn đủ để ăn, cần lo lắng.
Nhân tiện, cô cũng tranh thủ hỏi Chu Thanh Dân về chuyện buôn bán cá thể và chính sách liên quan.